Pair of Vintage Old School Fru
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328674

Bình chọn: 8.00/10/867 lượt.

ửa phòng cô, nhưng hồi lâu không có tiếng trả lời.

May mà hắn có chìa khóa, khi mở cửa đi vào, bên trong không một bóng người, chăn, gối, màn đều được gấp gọn gàng, hộp thuốc vẫn chưa được mở ra.

Khuôn mặt hắn không giấu được nỗi thất vọng và lo lắng, hắn bước nhanh về phía cửa sổ, bên ngoài mặt trời đã lên. Ánh nắng rực rỡ của buổi ban mai khiến hai mắt hắn nhức nhối.

Sau khi rời khỏi phòng, Sanh Tiêu chưa về ngay, nhưng vì cô sợ Thư Điềm lo lắng nên mở máy và nhắn ngay một tin cho cô ấy.

Bộ dáng này của cô làm sao mà đi chơi tiếp được, cô càng không dám trở về Hoàng Duệ Ấn Tượng, không còn chỗ nào để đi, cô đành quay về trường.

Lúc về Thư Điềm vô cùng lo lắng,may mà cô ấy không biết vết thương vì bị ngã của Mạch Sanh Tiêu.

Cô rất muốn trốn Duật Tôn, nhưng tránh không thoát.

Hôm sau, cô nhận được điện thoại của y.

Cô sợ y lại tới trường nên học xong liền vội vội vàng vàng chạy ra cổng trường ngay, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao xa hoa cách không xa.

Sanh Tiêu hận không thể chạy nhanh hơn, y dừng xe bên vệ đường, nhìn thấy cô chạy đến thì mở miệng chế giễu “ Mới hai ngày không gặp mà đã nhớ tôi đến thế à?”

Cô hé cái miệng nhỏ nhắn thở gấp, gò má ửng đỏ, tóc tai dán chặt bên cần cổ. Y giơ cánh tay ra dùng sức kéo cô về phía mình. Cơ thể bị kéo mạnh, quần áo ma sát vào vết thương làm cô đau điếng, ngược lại y nhanh nhẹn, nghiêng thân người, bạc môi mỏng đã hôn lên gương mặt trắng nõn như ngọc của cô.

Vầng trán trơn mềm, nhẵn mịn, không hề trang điểm, tạo nên sự khác biệt.

Bàn tay to lớn của y giữ chặt lấy cô, xoay khuôn mặt cô về phía mình, môi mỏng kề sát vào cặp môi đang sưng vù lên của cô, phát hiện y cắn nhẹ, đau đến muốn hét lên nhưng y không tha cho cứ sấn vào.

Cô không bao giờ biết ngoan ngoãn là gì, y lại chẳng ưa lề mề nên những gì y muốn là cắn cô để cô mở miệng, bớt lằng nhằng.

Đây chính là thuốc nổ, chỉ cần châm ngòi là không xong.

Bàn tay to của y luồn vào trong áo cô, tuy trong xe đã mở hệ thống sưởi nhưng khi ngón tay y chạm vào vẫn có cảm giác lạnh lẽo xoẹt qua, bàn tay y để bên eo cô, có vẻ như muốn kéo hẳn áo cô ra để sờ soạng.

Sanh Tiêu kịp thời bắt lấy tay y, “ Đây là cổng trường.”

“ Chúng ta làm trong này, sẽ chẳng ai nhìn thấy được”. Y kéo cửa kính lên, bên ngoài lập tức không còn nhìn thấy bên trong.

Nhưng Sanh Tiêu không có lá gan to đến thế, cô giữ chặt áo không chịu buông. Duật Tôn thấy thế, thân mật ban đầu vừa trào lên mất mát phân nửa, nhưng bàn tay y vẫn để nguyên tại chỗ. Bỗng nhiên y đẩy hai vạt áo của cô ra, lòng bàn tay vuốt ve lên da thịt trơn mịn.

“ Đây là cái gì ?” Y dừng tay, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại.

Sanh Tiêu cảm thấy bàn tay y vuốt mạnh vào miệng vết thương, đau đớn như xé rách cả cơ thể. “ Không có gì “.

Duật Tôn hiển nhiên không phải là loại người dễ bị lừa gạt, tay kia của y giữ chặt quần áo cô, nhưng lại bị cô đè lại. “ Thật sự không có gì.”

“ Buông ra!”. Đáy mắt y hiện lên vẻ tàn khốc và lạnh lùng, giọng điệu băng lãnh như rơi xuống hầm băng.

Sanh Tiêu cứng đờ người,nhưng quyết không buông tay ra.

Duật Tôn thấy như vậy càng hung hăng kéo quần áo cô ra, đè cô về phía sau khiến cô không thể động đậy, trên bụng bỗng nhiên mát lạnh, y đã vạch hẳn áo cô ra, để lộ bộ ngực sữa trắng muốt.

Ngoài cửa xe, từng tốp. từng tốp sinh viên tan học đi qua, Mạch Sanh Tiêu như kẻ bị lột sạch quần áo vứt ra trước mắt bàn dân thiên hạ, xấu hổ đỏ bừng mặt.

“ Làm sao mà bị thương ?”

Cô chật vật lấy tay ngăn y, lại bị Duật Tôn đẩy ngay ra.

“Nhìn cái xe kia kìa, chắc là đắt lắm đấy…”

“ Đúng vậy, tới đón ai nhỉ ?” Đã có người hiếu kì dừng lại cạnh chiếc xe bàn tán.

“ Tôi đã thấy mấy lần rồi, hình như lần trước là đến đón Mạch Sanh Tiêu đó, nhưng mà hình như cũng không phải...”

“ Để tôi xem xem...”

Đang nói chuyện thì nam sinh kia đã lấy tay che lên trán,dán mắt nhìn vào cửa sổ xe “ Bên trong tối lắm, chẳng thấy gì cả.”

Sanh Tiêu sợ đến mức tim muốn nhảy vọt ra ngoài lồng ngực, cô không muốn bị phơi bày trước mặt người khác.

“Buông tay ra”.

“ Này, hình như bên trong có tiếng người nói hay sao ấy.”

Đôi mắt cô trợn trừng lên, mím môi không dám lên tiếng. Duật Tôn nhìn chằm chằm vào những vết trầy xước kia gầm lên“ Nói, làm sao bị ?”

“ Tôi...leo núi không cẩn thận nên bị ngã.”

“ Lần trước không cẩn thận bị trật chân, lần này không cẩn thận ngã bị thương,cô không thấy mình nói dối rất nực cười hả? Không nghĩ ra được lý do nào thuyết phục hơn nữa à?” Y dịch ra khỏi người cô.“ Nếu sau này tôi biết cô lừa dối tôi, cô hẳn là biết hậu quả.”

Sanh Tiêu không nhịn được cứng đờ cả người lại, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Cô vội vàng kéo áo xuống, khi Duật Tôn khởi động xe, y đưa tay kéo áo cô xuống lần nữa. “ Có gì mà phải che, ai thèm quan tâm vết thương của cô.”

Nhấn mạnh chân ga rời đi, đám người vây quanh xem náo nhiệt sợ hãi vội né tránh.

Sanh Tiêu chỉ trông thấy một bên sườn mặt y, thấy y chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước, liền vụng trộm buông quần áo ra, Duật Tôn nhìn thấy, nhưng không nói gì.

Trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, y dắt Sanh