Pair of Vintage Old School Fru
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214660

Bình chọn: 8.5.00/10/1466 lượt.

u đi đến, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.

Cô xem bản phổ nhạc mở ra trước mặt, khúc nhạc thứ nhất chính là lúc cô

mang thai, Duật Tôn đã từng đàn qua, khúc nhạc [Sky City'>.

Người

đàn ông quay mặt sang, hôm nay Mạch Sanh Tiêu rất đẹp, giống như khi mây đen bị xua tan, ánh mặt trời sẽ lộ ra tỏa sáng, rực rỡ động lòng người.

Mạch Sanh Tiêu đem tay trái đặt lên phím đàn đen trắng.

Duật Tôn duỗi tay ra, vừa đúng là tay phải.

Một đoạn [Sky City'> từ hai bên ngón tay đưa xuống, nếu như không tận mắt

nhìn thấy thì ai cũng sẽ không tin là hai người hợp tấu mà đàn ra.

Khi Mạch Sanh Tiêu lần đầu tiên cùng Duật Tôn hợp tấu, không ngờ đến lại vô cùng ăn ý. Sanh Tiêu càng không ngờ đến, có một ngày cô lại sẽ cùng

Duật Tôn ngồi bên nhau, xa cách lâu như vậy mà bọn họ hợp tác vẫn hoàn

mỹ, thiên y vô phùng. Bôn Bôn ngồi ở trong lòng Duật Tôn, cũng không khóc, cũng không quấy, bàn tay nhỏ xíu muốn chạm vào Piano.

Mạch Sanh Tiêu một năm nay, đừng nói là đánh đàn mà ngay cả mỗi ngày bước

qua khung đàn đều muốn tránh còn không kịp, một thói quen ăn sâu vào

trong xương tủy, còn muốn khắc sâu hơn trong trí nhớ. Cô quen thuộc từng âm tiết, quen thuộc mỗi chuyển đổi. Dòng máu đóng băng của Sanh Tiêu

dường như đã bắt đầu sôi trào. Thì ra đầu ngón tay cô còn diễn tấu ra

được một làn điệu. Mặc kệ Duật Tôn một lần nữa đã cùng cô nói qua, hắn

nguyện ý làm bàn tay kia của cô, đến nay Mạch Sanh Tiêu vẫn còn bướng

bỉnh, cô cho rằng lòng mình đã tối tăm, để ngay cả tiếng đàn cũng khó

khăn phối hợp. Nhưng xem ra có một số việc vẫn luôn nằm ngoài dự đoán

của mọi người.

Dì Hà chỉ nghĩ là Duật Tôn lại đang đánh đàn một

mình, bà lại tiếp tục bận việc trong bếp, đem món ăn dọn ra, ánh mắt như vậy thoáng nhìn, nhìn lại đúng là ba bóng dáng một nhà.

Động tác của dì Hà bưng cái mâm ngơ ngẩn, bà tiện đà hiểu ý mà mỉm cười, một

chút tiếng động cũng không đành lòng tạo ra, sợ sẽ cắt đứt không khí ấm

áp và tốt đẹp không dễ có này. Dì hà trở lại trong phòng bếp, xem ra,

cơm tối hôm nay có thể chân chính có được chút ít vui mừng.

Một

khúc nhạc được đàn xong, dư âm còn văng vẳng bên tai thật lâu, tay trái

của Mạch Sanh Tiêu dừng lại, Duật Tôn cũng thu lại động tác.

Sanh Tiêu mắt rủ xuống bờ mi, lại đem tay thu hồi lại.

Trong lòng cô được kích khởi rung động, không dễ bình thường trở lại. Duật

Tôn khẽ mỉm cười, hắn chưa bao giờ hoài nghi trình độ tương hợp của mình và Mạch Sanh Tiêu. Dù cho có lúc nào đó, hai người thật sự đều chỉ còn

một cánh tay thì vẫn có thể đàn ra được khúc nhạc tuyệt vời nhất.

"Sanh Tiêu, bây giờ em như vậy thật là đẹp mắt.”

Mạch Sanh Tiêu vén tóc ra phía sau: Tôi nghĩ, mình dùng lạc quan đi đối mặt

với mọi thứ thì Bôn Bôn khẳng định là có thể bị ảnh hưởng theo.”"

Duật Tôn giơ tay ra, vuốt tóc của cô trở về: "Như vậy thì lại càng đẹp mắt.”

"Đônggg. . . thùng thùnggg. . .”

Hai tay của Bôn Bôn từ cánh tay của Duật Tôn vươn ra, bàn tay ở trên đàn

dương cầm đập loạn, nghe được âm thanh, lòng bàn tay nhóc con càng đập

càng hăng say, trong miệng mơ hồ còn phát ra tiếng kêu a a a. . .

Rất rõ ràng, Bôn Bôn đối với điều này cảm thấy hứng thú.

Đuôi chân mày của Duật Tôn nhuộm ý cười: Xem ra con của chúng ta về sau cũng là một tay đánh đàn dương cầm.”"

Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của Bôn Bôn, hai cánh tay một lớn một nhỏ rơi

xuống phím đàn đen trắng, Mạch Sanh Tiêu ngồi ở bên cạnh lấy khăn tay

mang theo lau miệng nhỏ của Bôn Bôn: "Nước miếng cơ, thật đúng là sẽ

chảy nước miếng.”

Bôn Bôn đối với vật gì mà cảm thấy hứng thú thì sẽ rất khó dời đi sự chú ý của nó, dì Hà đã sửa soạn cơm tối xong xuôi

nhưng bé con còn muốn chơi, không có ý tứ muốn ngừng tay.

Mạch

Sanh Tiêu không còn cách nào khác, đành rót sửa bột rồi ôm con đi. Lúc

đầu con nhỏ còn quấy, Duật Tôn cũng không cần biết con có hiểu được gì

hay không mà nhẫn nại ghé vào tai con trấn an: "Bôn Bôn ngoan nào, ngày

mai chơi nữa, không ăn no bụng làm sao trở thành một Soái Tiểu Hỏa đây?”

Tính tình Bôn Bôn thật sự là y như cha của nó, rất bướng bỉnh, chẳng qua lúc này con cũng đói bụng rồi. Mạch Sanh Tiêu dùng lụa trắng phủ lên khung

đàn che đi, tiểu tử uống xong sữa, lúc này mới yên lặng chút ít.

Dì Hà ngồi cùng bọn họ ăn cơm tối, Bôn Bôn ngồi ở trong lòng Duật Tôn,

Mạch Sanh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ đến mất hồn, liền nghe ở bên ngoài

truyền đến tiếng chuông cửa.

Dì Hà đứng dậy đi mở cửa, hai người

đàn ông một trước một sau khiêng đến một thùng lễ hoa cực lớn. Dì Hà ra

hiệu cho bọn họ bày ở trong vườn, Duật Tôn ôm Bôn Bôn đi ra ngoài, Mạch

Sanh Tiêu cũng để đũa xuống mà đi theo phía sau.

Trong hoa viên bày thành một khu, Duật Tôn đem Bôn Bôn giao cho Mạch Sanh Tiêu ôm trong lòng.

Hai người đàn ông giao hàng tiến đến đưa lại hóa đơn, cũng vội vàng trở về lễ mừng năm mới.

Duật Tôn lấy ra chiếc bật lửa, lúc nâng chân lên bước đi thì dừng lại một

chút, nghiêng đầu về phía Sanh Tiêu mà dặn: "Em che tai của Bôn Bôn lại

đi, âm thanh rất lớn.”

Mạch Sanh Tiêu nâng tay phải lên, che lại tai của Bôn Bôn, đứa nhỏ đang núp ở trong cổ