The Soda Pop
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3216582

Bình chọn: 9.5.00/10/1658 lượt.

không thể đứng lên được, ngồi xe lăn, sao có thể đẩy được Tô Niên xuống lầu. Y cố ý đến tận hiện trường vụ án, xung quanh tầng cao nhất có một vòng inox bảo vệ rất chắc chắn, cho dù Tương Tư ngồi trên xe lăn đẩy ông ta cũng không có khả năng Tô Niên sẽ bị ngã, chỉ có duy nhất một khả năng, đó là Tương Tư có thể đứng lên, hai tay dùng sức đẩy lưng Tô Niên mới có thể thành công.

Cũng có thể, Sanh Tiêu lựa chọn cách chịu tội thay vì cô muốn giấu diếm điều gì đó?

Duật Tôn tạm bỏ qua nghi ngờ trong lòng mình, đi vào phòng ăn.

Sanh Tiêu đem một bát cháo cho Tương Tư “ Chị, cẩn thận nóng.”

Cháo trứng muối thịt nạc thơm lừng, nóng hổi, Tương Tư cầm rất cẩn thận. Một luồng hơi nóng phả ra.

Tương Tư lơ đễnh gặp ánh mắt chằm chằm dọa người của Duật Tôn, nghĩ thế nào lại đưa chén cháo cho y “ Anh ăn trước đi”.

Duật Tôn cũng vươn tay cầm lấy, nhưng bỗng nhiên buông tay.

“ Á....” Giọng Tương Tư nghẹn ngào vang thét lên.

Sanh Tiêu vội vàng đặt bát đũa xuống, cô lo lắng ngồi xổm trước mặt Tương Tư, cầm lấy khăn lạnh lau nhanh cháo nóng. “ Chị, chị không sao chứ ?” Nước mắt cô suýt nữa chảy ra, tròng mắt mờ mịt hơi nước, hét lên với Duật Tôn “Anh...”

“ Chân của cô ta sẽ không cảm thấy nóng đâu”. Duật Tôn hời hợt buông một câu, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt đau đớn vặn vẹo của Tương Tư “Chẳng lẽ cô vẫn có cảm giác đau?”

Bấy giờ, Sanh Tiêu mới nhớ ra, tâm trạng căng thẳng treo lơ lửng bỗng nhiên được thả xuống, dù vậy vẫn rất đau lòng giữ chặt tay Tương Tư “ Chị, chị có đau không?”.

Mạch Tương Tư không khỏi nắm chặt tay Sanh Tiêu, ngón tay sắc nhọn nắm chặt lòng bàn tay đến rướm máu, trên mặt không khó để nhận thấy đau đớn, sống lưng chảy mồ hôi lạnh, cô ta tận lực che giấu hết thảy, khóe miệng chậm rãi giãn ra, những ngón tay cứng đờ cũng từ từbuông lỏng, nhẹ nhàng xoa đầu Sanh Tiêu “ Chị không đau, em quên rồi à? Chân chị đã sớm không còn cảm giác được gì.”

Mắt Sanh Tiêu ăp ắp đau đớn. “ Chị, em xin lỗi...”

“ Nha đầu ngốc này”. Mắt Mạch Tương Tư ẩn hiện tầng hơi nước. “ Đưa chị về phòng thay quần áo, chẳng phải em muốn đưa chị đi chơi à ?”

Sanh Tiêu gật đầu, đẩy Tương Tư về phòng, cô tìm khăn mặt và chuẩn bị nước ấm, nhẽ nhàng cởi quần dài của Tương Tư, cô không khỏi kinh hoàng, trên hai đùi Tương Tư chen kín dấu vết đỏ ửng do cháo nóng đổ lên, bỏng rất nghiêm trọng, có chỗ còn bị tróc da. Sanh Tiêu che miệng lại, cảm giác còn đau đớn hơn chính mình bị thương.

“ Không sao, chị không hề cảm thấy đau đâu”.

Sanh Tiêu ngồi xổm xuống, ôm lấy eo Tương Tư “ Chị, chị nhất định phải nhanh chóng đứng dậy nhé...”

Bàn tay phải của Tương Tư trên lưng Sanh Tiêu ra sức nắm chặt lại, ẩn nhẫn giấu đi đau đớn, trong miệng toàn mùi tanh của máu “ Yên tâm, nhất định chị sẽ đứng dậy.”

Sanh Tiêu thay xong đồ cho Tương Tư, đẩy chị ra ngoài, Duật Tôn vừa vặn đang ăn điểm tâm, ánh mắt Tương Tư tránh y, đến trước bàn ăn.

“Cô không sao chứ ?”

Tương Tư ngẩng đầu, miễn cưỡng mở miệng nói “ Không có việc gì”.

Duật Tôn nở nụ cười khinh miệt “Vậy thì tốt, vừa nãy tôi không cố ý”.

Sanh Tiêu nghe vậy nên cũng chẳng muốn truy cứu thêm nữa, cô quay mặt đi, không muốn nói chuyện với Duật Tôn.

Cũng đã lâu y chưa ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, Sanh Tiêu dùng bữa sáng qua loa muốn đưa Tương tư ra ngoài, nhưng Mạch Tương Tư nói tự nhiên thấy mệt, ăn vài miếng cháo rồi về phòng ngủ.

Tô Ngải Nhã trải qua chuyện lần trước giống con chuột trốn chui trốn lủi, băng đảng của Hải đại ca đã bị đánh tan, cô ả không dám xuất đầu lộ diện, ngày ngày phải làm gái phục vụ rượu trong quán bar để sống.

Cô ả đứng ở ngõ nhỏ, nhìn vào điện thoại, nhẩm tính toán thời gian này chắc chắn không sai, tin tức lần này cô ả phải mất một nghìn tệ mới mua được.

Cái ngõ này rất chật, lại tối tăm, bình thường chỉ có thể đi một xe vào, lúc ánh đèn xe rọi tới, Tô Ngải Nhã nhìn biển số xe của đối phương, biết chắc là đúng người. Cô ả chầm chậm tiến lên, giả vờ ngã trước chiếc xe BMW màu đen sang trọng.

Người đàn ông lập tức phanh gấp lại, sau đó mở cửa xe đi xuống “ Cô không sao chứ ?”

Tô Ngải Nhã mặc rất sexy, áo hai dây mỏng màu sáng, phía dưới chỉ mặc một cái quần short màu đen, để lộ ra hai đùi thon dài trắng nõn, giống như phơi bày toàn bộ ra trước mắt người khác, cô ả giả bộ đau đớn khó chịu, ngẩng đầu lên, người này chính là Tang Viêm.

Người đàn ông này có khuôn mặt trải đời, lúc ngồi xổm xuống có thể thấy được ẩn sau chiếc áo là một khuôn ngực cường tráng, Tô Ngải Nhã có chút ảo não, sớm biết như vậy ngay từ đầu không nên đi theo lão già Hải ca kia, cô ả thật là mù mắt mà.

“Không có việc gì, hình như tôi chỉ trật chân thôi.”

Tang Viêm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, cô ta trang điểm quá dầy, cơ hồ nhìn không ra khuôn mặt thật. “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Nói xong giơ hai tay đỡ cô ả lên. Tô Ngải Nhã đứng bằng đầu mũi chân, lúc hơi kiễng người thì ngã vào lồng ngực người đàn ông, áp khuôn ngực gần như bại lộ gần hết ra ngoài của mình, hình ảnh muôn phần thu hút “Tôi không muốn đi bệnh viện.”

Anh ta khó hiểu hỏi “Vậy cô muốn đi đâu ?”

“Cái này phải tùy anh.”