
n.
Tống Trì cảm thấy mỹ mãn
tươi cười.
Cảm giác yêu đương này hắn thật thích.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cục hắn cũng đợi đến
hôm nay. Nhất định là thiên ý! Hắn rất tin. Bởi vì hắn bám riết không tha, tình
yêu khí thế này ngay cả nguyệt lão cũng cảm động, cho nên đã ban cho hắn một
Thẩm Bái Kim hoàn toàn mới, tùy ý để hắn yêu thương.
Cho dù việc này là lừa gạt nàng, hắn cũng không hối
tiếc.
Bởi vì một mảnh tình si này của hắn, trên sẽ không phụ
với trời, dưới sẽ không phụ Thẩm Bái Kim.
Tống Trì thỏa mãn ôm nàng than nhẹ, hắn hưởng thụ
hương thơm tràn ngập trong ngực, hạnh phúc mỉm cười cảm tạ ông trời. Kim Kim cuối
cùng cũng chỉ chú ý đến hắn, không có gì có thể chia cắt tâm ta của nàng.
Có một ngày, nàng cũng sẽ thắm thiết cảm nhận được
tình yêu của hắn, cùng hắn đắm chìm trong tình yêu vĩnh viễn không hối hận! Bỏ
đi danh phận đường chủ hình pháp đường, Thẩm Bái Kim chính là một bộ dáng xinh
đẹp tuyệt trần động lòng người.
Tống Trì kể về thân thế của nàng từ đầu tới cuối chỉ
trừ hai việc. Thứ nhất nàng là đường chủ hình pháp đường, thứ hai là việc nàng
cùng đại sư huynh đính hôn. Cho nên cũng lược bỏ thời gian ở Chu gia trang, chỉ
nói rằng hai người xuất môn du sơn ngoạn thủy lại gặp phải kẻ thù, vì thế rơi
xuống vách núi khiến nàng mất trí nhớ.
Những điều còn lại hắn rất thành thật bẩm báo với
nàng. Hắn biết, nói dối cũng phải có chừng mực, bằng không sẽ dễ bị lộ.
Thẩm Bái Kim nghe xong không nói một câu, không thấy
sơ hở nào liền tin tưởng.
Tống Trì mềm nhẹ vỗ về mặt nàng, ôn nhu mà kiên định
nói cho nàng, “Kim Kim, hảo nương tử của ta, mặc kệ ngươi có phục hồi trí nhớ
hay không, ngươi nhất định phải nhớ, ngươi là người ta yêu nhất, nữ nhân ta yêu
nhất, tính mạng của ta hoàn toàn giao phó trên tay ngươi.”
Cho dù trong lòng nàng còn có một chút nghi hoặc nhưng
nghe xong những lời chân tình này của hắn thì không nghi hoặc gì nữa. Thẩm Bái
Kim anh tâm chủ động tiến vào vòng tay hắn, vụng trộm chảy nước mắt vui sướng.
“Ta có nói qua ta yêu ngươi sao?” Nàng tràn ngập tình
yêu mà nhìn hắn.
“Hôm nay không có.” Béo nhờ nuốt lời a! Hắn sớm hay
muộn gì cũng béo phì nha.
“A Trì, ta yêu ngươi.” Đầu nàng trống trơn,
nhưng lúc này lại tràn đầy tình yêu với hắn.
Tống Trì trong mắt lóng lánh kích động không thôi,
“Kim Kim, nói lại lần nữa......” Chờ mong hồi lâu, rốt cục cũng nghe được nàng
nói ba chữ này.
“A Trì, ta yêu ngươi.” Tay nhỏ bé chủ động đặt
lên bờ vai của hắn, kiên định nói.
“Kim Kim, Kim Kim, ta
chờ ngươi nói một câu này, không biết đã trải qua bao nhiêu tan nát cõi lòng,
bi thương đau khổ a!” Bởi vì rất cao hứng, rất kích động, bất tri bất giác lộ
ra dấu vết.
“A Trì, chúng ta không phải yêu nhau thật lâu
sao?” Nàng chú ý tới lời hắn, lại thoáng nổi lên nghi ngờ.
“Đúng vậy!” May mà hắn phản ứng mau, vội vàng sửa
miệng nói: “Nhưng là mấy ngày không có nghe ngươi nói. Ngươi luôn luôn hôn mê
bất tỉnh, ngay cả đại phu cũng nói không được ngươi bị bệnh gì! Mấy ngày ngươi
hôn mê ta quả thực sống một ngày như một năm, nghĩ rằng ngươi không tỉnh lại
nữa, ta sống cũng không có ý nghĩa.” Những lời này thật ra không giả.
Thẩm Bái Kim ngây ngốc nhìn Tống Trì, nhìn ra chân
tình trong mắt hắn.
May mà, phu quân của nàng là hắn! Đến đêm Thẩm Bái Kim
đã trải qua một ngày ở chung với phu quân nên nàng đã quen thuộc với Tống Trì.
Hắn thật sự là quân tử! Chỉ vì lo lắng nàng không thích ứng hoàn cảnh hiện tại
nên hắn cũng không đòi hỏi quyền lợi của trượng phu, chỉ nằm bên giường nói
chuyện cùng nàng.
Nói thực ra, nàng thật đúng là âm thầm thở dài nhẹ
nhõm một hơi! Miệng nói yêu là một chuyện, lên giường làm vợ chồng lại là một
chuyện khác.
Nàng nghĩ, nàng nhất định phải hồi phục trí nhớ để hồi
báo tình yêu của Tống Trì.
Đúng rồi, có biện pháp tốt.
“A Trì, chúng ta ngày mai liền xuất phát đi tìm
đại sư huynh Hồ Ngưỡng Chân, được không?”
Nghe vậy, Tống Trì nhất ngồi dậy, ngây ra như phỗng.
“A Trì, chúng ta đi tìm đại sư huynh Hồ Ngưỡng
Chân được không?” Thẩm Bái Kim khẩn thiết nói. “Ta muốn gặp những người biết
ta, như vậy có lẽ sẽ nhớ ra điều gì đó. Mà đại sư huynh cũng cùng ta lớn lên,
nhất định sẽ biết việc của ta a!”
“Cũng không nhất định phải tìm hắn.” Tống Trì cau mày.
Nếu nói người trên đời hắn không muốn gặp nhất thì đó
chính là Hồ Ngưỡng Chân.
“Ngươi không thể cứ thế này dẫn ta về gặp sư phụ......
Không, công công (cha
chồng), ta hiện nay thế này cũng không có mặt mũi về Đại Hồ Đảo, bởi vì ta
không tự tin có thể làm hết trách nhiệm của một nương tử.”
“Cha sẽ không để ý.” Hắn trèo lên giường, một lòng
muốn nàng buông tha ý định kia.
“Nhưng là ta để ý.” Nàng bất lực nỉ non nói.
“Kim Kim, ngươi vì sao vội vã muốn hồi phục trí nhớ
như vậy?” Tống Trì nhìn thấy mình trong đôi mắt nàng, chính là bộ dạng bất an.
“Bởi vì ngươi a!” Bởi vì nàng muốn nhớ lại những ngọt
ngào của bọn họ!
“Ta?” Có trời chứng giám, hắn một chút cũng không muốn
nàng khôi phục trí nhớ nha.
“Ngươi đối với ta rất tốt làm ta cảm động.” Thẩm Bái
Kim thản nhiê