
ng thuộc về nơi này.”
“Ngươi vì sao không hỏi ý ta đã ký?” Hắn đè nén lửa
giận, trừng mắt nhìn nàng.
“Khi đó, ngươi còn không phải là tướng công của ta.”
Nàng cũng chưa nói sai a! Khi đó nàng một lòng thầm nghĩ thoát khỏi hắn.
Hắn yêu nàng nha! Lí do này vẫn không đủ?
Yêu một người nhiều năm như vậy, đạt được kết quả này?
Lửa giận đốt lý trí, Tống Trì giành trước một bước rít
gào nói: “Ngươi có biết ta yêu ngươi, ngươi luôn luôn đều
biết! Cho nên ngươi không biết sợ, cũng không lo lắng cảm thụ của ta. Ta có thể
vì ngươi giống chó điên đuổi theo ngươi chung quanh, không ngừng làm ra niềm
vui cho ngươi, nhưng là ngươi đâu? Ngươi từng vì ta làm cái gì? Nếu ta có thể
không yêu ngươi thì tốt biết bao? Thứ này mục đích muốn ép ta đi đúng hay
không? Hảo! Ta thành toàn ngươi --” Tống Trì đột nhiên bỏ nàng ra, giống một u
hồn biến mất khỏi Thiên Long Bang.
Ra đi lần này, đã nửa năm không có tin tức.
Ba tháng trước, Quách Thanh Thanh đem
giấy bán mình trả lại cho nàng, nói nàng có thể xé nó đi mà đi tìm chân ái.
Lại qua ba tháng, Thẩm Bái Kim mặt ngoài bình tĩnh:
Trong lòng làm sao không đau khổ?
Tống Trì nói không sai, nàng không biết sợ, theo thói
quen nhận tình yêu của hắn mà không hồi báo. Cũng bởi vậy, nàng không dám đi
tìm hắn, sợ chính mình vô tình lại khiến hắn bị thương, không bằng thả hắn tự
do, không cần lại bị nàng ràng buộc.
Tuyết rơi, là trận tuyết lớn nhất năm nay.
Đột nhiên song cửa sổ mở ra, một thân ảnh tiến vào.
Là Tống Trì.
“Ngươi đều không có tới tìm ta! Ngươi đều không có tới
tìm ta! Ngươi thật nhẫn tâm!” Hắn lên án.
Nước mắt nhanh chóng bao phủ đôi mắt Thẩm Bái Kim, “Ta
nghĩ đến ngươi không cần ta, buông tha tình yêu với ta.”
Nàng nói nhẹ, nhưng nửa năm qua đều ưu thương tưởng
nhớ.
“Đồ ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc!” Tống Trì đem nàng ôm
trong lòng, hảo chặt hảo chặt, trái tim rốt cuộc cũng kiên định an tâm. “Nếu ta
có thể không yêu ngươi thì tốt rồi, nhưng là, không có biện pháp, không có biện
pháp, không có biện pháp......”
“Ta biết, ta cũng vậy.” Nàng bĩu môi đỏ mọng nói.
“Nhưng là ta nói cho ngươi nha! Ta ở lại chỗ này cùng
ngươi hai mươi năm, hai mươi năm sau, đổi lại ngươi đi theo ta, ta đi hướng
đông ngươi cũng đi hướng đông, ta đi tây ngươi cũng đi tây, ta nghỉ ngơi ở đâu
ngươi cũng nghỉ ngơi ở đó......”
“Hảo, ta đáp ứng ngươi, đáp ứng ngươi, phu quân của
ta.”
Đôi mát nàng nhu tình như nước, thâm tình chăm chú
nhìn hắn.
Đa tạ hắn đã âm hồn không tan mà quấn quýt lấy nàng,
yêu nàng, làm nàng hiểu được nàng đối với tình yêu cũng có khát khao.
Đa tạ trời xanh ban cho nàng một người chân thành yêu
nàng, nguyện ý trở thành nam nhân của nàng.
Cuối cùng nam nhân ôm lấy nữ nhân.
Căn phòng một mảnh xuân tình ấm áp!