
Chỉ
một câu nói đơn giản vậy thôi mà khiến cho mặt gương trong lòng Hàn Thuật vỡ
tan tành, tất cả các mảnh gương vụn vẫn rất sáng, sáng đến mức khiến anh không
trốn đi đâu được.
.
Cảnh
giới lý tưởng của Hàn Thuật: một buổi sáng nhàn nhã, nằm trên giường cho đến
khi nào đẫy giấc, dậy vận động xương cốt một chút, rồi uống một tách trà chanh
tự pha, ăn cùng với bánh tổ ong mua tại tiệm bánh Tây lâu năm nằm ở góc phố
dưới nhà, đây chính là một bữa sáng mỹ mãn, vừa ăn vừa có thể xem thời sự. Âm
nhạc có thể có có thể không, nhưng trong máy nghe nhạc lúc nào cũng phải chờ
sẵn một bản nhạc anh thích nhất. Khi ra khỏi nhà, anh thay bộ quần áo thời
trang ngả cũ ưa thích nhất, đến một cuộc hẹn có chút mong đợi nhưng không quá
hồi hộp. Mở cửa ra, thấy trời không nắng cũng không mưa, trời cao mây lặng,
không khí mát mẻ trong lành, sẽ tốt hơn khi có thêm chút gió. Tất cả các vấn đề
về công việc và cuộc sống đều được giải quyết một cách tốt đẹp, tối về còn có
thể làm những việc yêu thích, hôm sau cũng không cần phải vội vã đi làm…
Lúc này
anh đang đứng bên cạnh thảm hoa trước quảng trường Thời Đại thuộc Trung tâm
Thương mại của thành phố G, mọi thứ đều thật tuyệt vời, tuy chưa hoàn toàn đạt
tới cảnh giới lý tưởng của anh, nhưng cũng không còn cách xa lắm. Ngoài thời
tiết, ngoài việc đội bóng anh hâm mộ đã chiến thắng ra, vẫn còn rất nhiều lý do
khiến tâm trạng anh vui vẻ.
Hôm
qua, cũng chính là ngày thứ Sáu, anh thắng kiện tại phiên tòa, tên bị cáo nổi
tiếng gian ác, xảo quyệt cuối cùng đã phải cúi đầu trước pháp luật, ngay đến
kiểm sát trưởng cũng phải khen anh chiến thắng quá đẹp. Chiến thắng này khiến
cho kỷ lục thắng kiện với tần suất cao nhất của anh ở Viện Kiểm sát Nhân dân
quận Thành Nam tiếp tục được duy trì, có thể nói là một kết thúc mỹ mãn cho quá
trình công tác của anh ở quận Thành Nam.
Theo
nguồn tin tin cậy, lệnh điều động anh lên cơ quan cấp trên đã được gửi đến Viện
Kiểm sát Thành phố, tiền đồ của anh tiếp sau đây lại càng chắc như đinh đóng
cột.
Tối qua
mấy người bạn của Hàn Thuật mở tiệc chúc mừng anh, bốn người uống đến bốn chai
vodka, vậy mà sáng tỉnh dậy anh không hề thấy nhức đầu, thời tiết vẫn đẹp như
anh mong muốn, không có điều gì để anh có thể phàn nàn được, ngay cả khi đỗ xe
ở bãi đỗ dưới hầm quảng trưởng cũng vừa khéo có được chỗ đỗ tốt nhất. Vậy nên
mặc dù bạn gái đến muộn những 25 phút cũng vẫn không hề ảnh hưởng đến tâm trạng
vui vẻ của anh. Bốn, năm cô sinh viên trẻ đi qua trước mặt anh, nói chuyện cười
đùa ríu ra ríu rít, liên tục nhìn về phía anh. Hàn Thuật ngẩng đầu lên đáp lại
các cô gái bằng một nụ cười, các cô gái ngượng chín cả mặt, người này huých
người kia rồi chạy mất.
Anh khẽ
hát bài hát chỉ mình anh nghe thấy, một tay đút vào túi quần, một tay từ tốn
hái bông hoa đỗ quyên đã tàn trên thảm hoa. Loài hoa này sau khi tàn không dễ
dàng rã bông, mà khô lại thành một khối bám trên thân cây, vừa chiếm dụng chất
dinh dưỡng nuôi cây, vừa làm mất mỹ quan.
Đúng
vào lúc Hàn Thuật hái đến bông thứ mười bảy, vai anh đột nhiên đau nhói,
tâm trạng vui vẻ của anh
giống như một mặt gương xuất hiện vết rạn nứt đầu tiên sau khi hứng chịu một cú
đấm mạnh.
Hàn
Thuật hít sâu vài hơi, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt tươi cười quen
thuộc. Anh định nói: “Anh thích được nghe em chào ‘Hi’ hơn là đón nhận quả đấm
thép của em.” Nhưng suy đi nghĩ lại đành thôi, anh bèn nở một nụ cười rồi nói:
“Cuối cùng thì em cũng đến rồi, không biết trong điện thoại ai bảo ai đến sau
thì phải mời người kia ăn cơm ấy nhỉ?”
Chu
Tiểu Bắc phóng khoáng kiễng chân, bá vai Hàn Thuật nói: “Mời ăn cơm thì đơn
giản thôi, anh em mình đi đâu mà thiệt? Xin lỗi nhé, em thay quần áo hơi mất
thời gian một chút, anh đợi lâu lắm rồi hả?”
Hàn
Thuật cảm thấy kiểu bá vai bá cổ của Chu Tiểu Bắc hơi kỳ kỳ, anh hắng giọng một
tiếng rồi khẽ lắc vai để thoát khỏi bàn tay ma quái của cô, đáp lại một câu như
cô mong đợi: “Cũng không lâu lắm.”
Điều mà
Chu Tiểu Bắc mong đợi chính là câu này. Từ trước đến nay cô không thích người
đến muộn, hôm nay cô lại là người đến muộn nên cảm thấy rất có lỗi. Nghe thấy
Hàn Thuật nói vậy, cô thực sự trút được cảm giác áy náy, liền nói: “Em biết
ngay là anh chưa đến được bao lâu mà.”
“Ừ, mới
chỉ có ba mươi bảy phút thôi. Thông thường ba mươi bảy phút là anh có thể xem
xong báo cáo chuyên ngành dài khoảng hai mươi trang rồi, nếu nhanh còn có thể
kết thúc được một phiên tòa nữa. Đương nhiên, đợi em thì cũng là điều nên làm
thôi…” Hàn Thuật nửa cười nửa không cười, nhìn bộ mặt ấm ức của Chu Tiểu Bắc,
ánh mắt vô tình dịch xuống dưới, lúc này anh mới thấy rõ quần áo của cô. Chiếc
gương của Hàn Thuật lại kêu “rắc” một tiếng, xuất hiện vết nứt sâu hơn nữa:
“Tiểu Bắc… em… em mặc cái gì thế này!”
Anh
ngạc nhiên cũng phải thôi, Chu Tiểu Bắc từ trước đến nay vốn ăn mặc theo kiểu
thời trang thông thường, hôm nay tự nhiên lại mặc váy khác hẳn mọi ngày. Thôi
thì thế cũng được, váy thì váy, váy thể hiện được cái nét mềm mại của phụ nữ,