
với ta, nếu không thì —- Tan học” (choy oy, ta iêu anh Gia Đường quá đi, hú hú) Nói xong xoay người rời khỏi, để lại mọi người không hiểu gì bần thần trong phòng, Đái Tình tê liệt ngồi trên ghế, nàng làm sao cũng không tin được. Gia Đường cam tâm để đài truyền hình chịu mạo hiểm lớn như thế, cũng không để ý đến tình cảm khai trừ nàng. Quả thật là quá nhục nhã, nhưng vấn đề trọng yếu là chỗ nàng thích hắn , tại sao hắn lại nhẫn tâm như vậy ?
Vẫn là Giơ Cao Vũ có phản ứng nhanh nhẹn, chạy ra thang máy kéo tay Gia Đường lại, “Ngươi thật muốn làm như vậy? Ngươi có nghĩ đến hậu quả không ? Trong óc ngươi ngoai trừ Bạc Hà không còn thứ gì khác sao ? Ngươi khai trừ Đái Tình ta không có ý kiến nhưng tiết mục của nàng làm sao bây giờ ? Ngươi biết fan của nàng có bao nhiêu không ? Nàng đi thì chuyện tài trợ giải quyết như thế nào ? Ngươi có não suy nghĩ hay không ?”
“Chuyện tài trợ ta sẽ giải quyết nhưng có người dám làm tổn thương đến Bạc Hà thì không được”
“Nàng làm gì thương tổn Bạc Hà ? Nàng làm cái gì? Ngươi không thích nàng cũng được nhưng là nhiều năm như vậy, những điều nàng làm ít lắm sao ? Ta là người ngoài cũng nhìn thấy rõ ràng, bạc hà trở lại nàng có thể làm được như vậy, đã rất tốt , ngươi rốt cuộc nổi điên làm gì?” Hắn vốn là cũng có chút nói lao, lần này là nói chánh sự thời điểm, lời của hắn hơn như rời khỏi đường đạn một loại, càng không thể thu thập, nói về tựu không dứt.
LẦn đầu tiên, Giơ Cao Vũ phản ứng kịch liệt như vậy với Gia Đường , không là bởi vì Đái Tình như thế nào, mà là muốn cho Gia Đường rõ ràng khai trừ Đái Tình lợi cùng tệ, cộng thêm Đái Tìn cùng mọi người đồng cam cộng khổ vì cái này đài truyền hình sở giao ra hết thảy, từng bốn năm đồng học, sau lại bốn năm đồng nghiệp, tuy Đái Tình không phải là người dễ chung sống nhưng chuyện mấy năm nay, quả thật nàng làm rất tốt, cùng mọi người có một hữu nghị thâm sâu … Tuy Bạc Hà đối với bọn họ có quan hệ tốt hơn nhiều nhưng đây không phải là vân đề tình cảm mà là lợi ích của đài truyền hình, là tâm huyết của bọn họ 4 năm nay …
“Chuyện nàng làm như thế nào không liên quan tới ta nhưng phá hỏng quan hệ của ta và Bạc Hà thì không được, ta không tin nàng có thiện ý với Bạc Hà nhưng ta cũng phải miễn cưỡng với lòng phải tin tưởng nàng, bởi vì bốn năm phấn đấu của nàng nhưng nàng làm cho ta quá thất vọng, tóm lại là ta đã quyết định, không thay đổi”
“Ngươi quyết tâm đúng không ?”
“Ta tự có biện pháp , các ngươi đi về trước, đừng nghĩ tới chuyện này nữa”
“Vậy đài truyền hình làm sao bây giờ ? Tiết mục của Đái Tình ai thay ? Còn chuyện tài trợ nữa ?”
“Ta tự có biện pháp ..” Nói xong Gia Đường bước vào thang máy, hắn rốt cuộc cũng làm được một chuyện cho Bạc Hà nhưng về sau sẽ có những vấn đề nan giải hơn
Đến lúc Giơ Cao Vũ trở về phòng họp, Đái Tình đã không còn ở đây, tất cả mọi người đang đợi tin tức của hắn, hy vọng nhìn qua kết quả là giơ cao gió đem Gia Đường tìm trở về, mà Gia Đường cũng sẽ giải thích đó chỉ là lời nói giỡn mà thôi, dĩ nhiên, kết quả rất hiển nhiên, bọn họ thất vọng…
Gia Đường lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, hắn muốn đem tin tức kia nói cho bạc hà, làm nàng cũng “Cao hứng” như hắn, lúc đầu hắn cho là bạc hà nghe được tin tức kia sẽ vui vẻ, sau này có lẽ hắn sẽ có nhiều áp lực hơn, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến Bac Hà, nàng vẫn có thể làm người chủ trì, cứ nghĩ tới đây là hắn lại thấy những cảm giác lo sợ kia bị quét sạch…
“Lão bà, ta đã trở về!” Hắn thấy trong phòng khách không ai, trực tiếp chạy đến phòng ngủ đẩy cửa ra, nhưng không thấy bạc hà thân ảnh, hắn mới lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn nhưng không hề có Bạc Hà, hắn cảm thấy thất vọng, miên cưỡng cầm điện thoại lên bấm dãy số quen thuộc kia …
“Ngươi ở đâu ?”
“Ta cùng Chúc Hạo ở bên ngoài, tí nữa hắn sẽ đưa ta về, chờ ta một chút”
“Để cho ta đi đón ngươi, dù sao cũng không còn sớm nữa, Chúc Hạo ngày mai còn có công việc a ” Nha đầu này quả nhiên còn đang buồn bực, nếu không bình thường nàng chẳng bao giờ đi tìm cái “Túi nói hết” để mà trút giận
“Không cần, ngươi ngồi ở nhà chờ ta là được, ta đi taxi về là ok” Không phải Bạc Hà không muốn cho hắn rước mà là vì hai ngày nay hắn chưa có thời gian nghỉ ngơi. Bạc Hà cũng không muốn hắn vì chính mình mà mệt nhọc quá độ, cũng đâu phải là không tự lo được, cớ sao chuyện gì cũng cần phải có Gia Đường mới suôn sẽ được ? Những lời này nàng luôn nhắc trong đầu mình …
“KHông được” Gia Đường cự tuyệt, nửa đêm ngồi xe một mình là rất nguy hiểm, nhất là với một cô gái xinh đẹp như Bạc Hà (Bạc Hà và Đái Tình có thể so sánh như hai mỹ nữ một trời một vực, Bạc Hà là ánh mặt trời ấm áp còn Đái Tình là lãnh diễm, tuy nhiên, bây giờ Bạc Hà cũng không ấm áp như ánh mặt trời nữa và Đái Tình cũng không còn cao ngạo như trước. Tất cả những chuyện này thay đổi chi vì một người —- Gia Đường)
“Ngươi ngoan đi ! Bây giờ ta ra cửa, sẽ nhanh chóng về đến nhà” Để cho Gia Đường nghỉ ngơi một chút , nàng nhất định cư tuyệt, dù sao cùng “Anh em” Chúc Hạo cũng không cần khách khí, “Cứ như vậy đi” Bốn chữ nói