
Tôi vừa cầm mười đồng mẹ đưa cho thì chị tôi đi học về. Chị tôi xin mẹ
hai mươi đồng để mua tài liệu ôn tập của nhà trường. Mẹ nói với chị: “Mẹ hết
sạch tiền rồi, con nói khéo với cô giáo, cho mẹ thêm vài ngày nữa, đợi mẹ bán
lá chè rồi đưa tiền cho con!”.
Nghe mẹ nói thế, chị tôi vô cùng lo lắng: “Con không có tài liệu ôn tập
thì làm sao làm bài tập được. Cô giáo toàn ra bài tập trong đó mà!”.
Chị tôi đòi phải có tiền mua tài liệu ôn tập cho bằng được mới chịu đi
học. Chị còn ngồi trong phòng khóc lóc, đòi mẹ phải đi vay tiền cho chị. Mẹ tôi
cũng khóc. Tôi nghĩ, dù sao thì tài liệu ôn tập của chị cũng quan trọng hơn,
thế là tôi đưa mười đồng mẹ vừa cho để chị mua tài liệu ôn tập. Chị tôi mừng rỡ
ôm chầm lấy tôi nói: “Cám ơn em trai ngoan của chị!”. Tôi dở khóc dở cười vì
biết rằng ngày mai khi đến trường, những ngày tháng tươi đẹp của tôi sẽ hoàn
toàn biến mất.
Đúng như tôi nghĩ, không thu được tiền của tôi không những cô giáo tỏ
ra không vui mà còn mắng tôi trước lớp về tội làm “ảnh hưởng đến thành tích của
lớp”. Nếu như tôi là một đứa mặt dày thì không sao, đằng này tôi lại là một
thằng con trai có lòng tự trọng nên tôi rất nhạy cảm. Sau chuyện đó, tôi không
còn mặt mũi nào nhìn bạn bè, không dám ngẩng mặt lên nhìn ai nữa. Suốt cả tuần
liền, tôi không sao tập trung học hành được. Trong đầu tôi chỉ có hình ảnh bộ
mặt nặng như chì của cô giáo lúc đó và những lời mỉa mai của bạn bè trong lớp.
Thực ra thì cô giáo chủ nhiệm lớp tôi là một giáo viên rất có trách nhiệm với
học trò, cô không hề có ý khinh thường những đứa học trò nghèo như tôi, thậm
chí có lúc còn tìm cách giúp đỡ tôi nữa, vì thế tôi luôn yêu quý và kính trọng
cô. Nhưng tôi vẫn không sao hiểu được, sao cô lại không thể thông cảm cho những
học sinh nghèo khó như chúng tôi về vấn đề tiền bạc? Lẽ nào cô nghĩ rằng chúng
tôi cố tình giả bộ nghèo khổ?
Một tuần sau chuyện đó, do tôi không thường xuyên kiểm tra tình hình
học bài của các bạn nữa nên đã bị cô giáo chủ nhiệm cách chức tổ trưởng học
tập. Mặc dù có lí do chính đáng nhưng tôi luôn có cảm giác rằng cô giáo đã ghét
tôi rồi, tôi biết cô thường không tha thứ cho bất cứ ai làm ảnh hưởng đến thành
tích của cả lớp. Dù rất buồn nhưng tôi không hề thù hằn cô, tôi chỉ hận mình không
có tài cán, không có tiền bạc mà thôi. Tình trạng này càng ngày càng nghiêm
trọng hơn khi kết quả học tập của tôi giảm sút rõ rệt do tinh thần suy sụp.
Đúng là “họa vô đơn chí”.
Chớp mắt đã sắp đến Tết rồi, chúng tôi lại chuẩn bị được nhà trường cho
nghỉ Tết. Thế nhưng nhà trường đột ngột ra thông báo: Kể từ tháng này, để phối
hợp với nhà trường, tránh việc học sinh tiêu tiền bừa bãi, mỗi học sinh sẽ phải
nộp cho nhà trường một trăm hai mươi đồng vào quỹ tiết kiệm. Nhà trường sẽ cất
giữ số tiền này và trả lại cho học sinh vào cuối học kì. Cô giáo chủ nhiệm lại
thúc giục chúng tôi nộp tiền. Những đứa gia đình sung túc ở trong lớp thì không
nói làm gì, bình thường tiền tiêu vặt của chúng nó đâu có thiếu, nộp một trăm
hai mươi đồng có đáng kể gì đâu. Chỉ khổ cho những đứa nhà nghèo như chúng tôi,
lại phải xin tiền bố mẹ.
Trong những ngày nghỉ học ở nhà, tôi không sao mở miệng xin tiền mẹ
được. Buổi trưa của ngày nghỉ cuối cùng, khi chuẩn bị phải trở lại trường, tôi
mới lấy hết dũng khí kể cho mẹ nghe chuyện này. Tôi cố gắng nhấn mạnh rằng
“cuối kì nhà trường sẽ trả lại tiền” mặc dù tôi thừa hiểu rằng, đến cuối kì,
món tiền này sẽ được sung công quỹ của nhà trường với một lí do “chính đáng”
nào đó. Nhưng tôi vẫn phải nói như vậy là để mẹ đỡ buồn và cũng là để tự an ủi
bản thân mình. Mẹ rất hiểu nỗi khổ của tôi nên nhanh chóng lấy ra một trăm đồng
tiền bán lá chè, rồi lại moi ở trong túi ra hai tờ mười đồng đưa cho tôi. Mẹ
cắn chặt môi để không khóc òa lên trước mặt con trai mình...
Nhìn gương mặt của mẹ lúc ấy, tôi thấy ruột gan mình như thắt lại. Mặc
dù tôi luôn hát bài Con trai không được khóc, nhưng lúc đó, tôi không thể
kìm chế được mình nữa, hai hàng nước mắt thi nhau tuôn ra. Trời ơi, tại sao đi
học mà cũng đau khổ như vậy?
Tối hôm đó tôi đã nằm mơ. Tôi mơ thấy mẹ tôi khóc ngất đi, tôi cũng
khóc, chị tôi cũng khóc nức nở. Ngay cả bố tôi cũng không kìm được nước mắt. Cả
nhà bốn người ôm lấy nhau mà khóc. Thế rồi bỗng nhiên trước mắt chúng tôi có
một đống tiền lớn, chúng tôi lao đến chộp lấy nhưng đống tiền kia đã tan biến
trong giấc mơ hão huyền ấy...
***
Đầu tiên, tôi muốn
hỏi bạn Lý Quốc Phương rằng: “Tại sao bạn lại đi học? Hoặc nói một cách khác,
mục đích của bạn khi đến trường là gì?”. Có thể bạn sẽ trả lời tôi rằng, bạn đi
học là để học lên đại học. Vậy tôi xin được tiếp tục hỏi bạn rằng: “Bạn muốn
học đại học để làm gì?”. Bạn sẽ trả lời tôi rằng: “Học để thành tài, để có chỗ
đứng trong xã hội”. Đến đây, tôi muốn “chất vấn” bạn rằng: Đi học mới hiểu được
đạo lí. Bạn hoàn toàn hiểu được đạo lí này, vậy tại sao bạn không dám đứng lên
đòi lại quyền lợi chính đáng của mình? Tại sao bạn lại đi vào con đường bế tắc
và không tìm được lối ra như vậy?
Đươn