Old school Easter eggs.
Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322472

Bình chọn: 7.00/10/247 lượt.

p Tử xuất hiện ngoài cửa, trên mình mặc một chiếc áo khoác ngoài có thắt một chiếc dây lưng da màu đen. Nhìn xem, thậm chí vào mùa đông với đống quần áo dày cộp, vòng eo của Diệp Tử vẫn thon nhỏ, bước đi thướt

tha như nhành liễu đu đưa trong gió.

Hôm nay em hơi khác so với ngày thường, có thể bởi vì đã hơi uốn chỗ tóc hay để xõa xuống vai, làm nổi bật chiếc cổ thon dài và đôi tai rất đẹp, điều làm tôi mãn

nguyện nhất là, lỗ tai em để trống, không hề đeo cái gì.

Tim có thấu hiểu chút nhói đau!



Nếu Lý Thương Ẩn biết được rằng vài trăm năm sau trong một quán ăn Âu

lãng mạn, có một con cháu niệm nhớ sục sôi câu thơ ông trong sâu thẳm

tim mình, hẳn ông phải vui lắm.

Diệp Tử cởi bỏ áo khoác ngoài.

OH, MY GOD! Em mặc một chiếc váy tím nhạt để vai trần, bo ngực, váy bó sát lấy eo, cổ đeo hững hờ một chiếc vòng ngọc màu tím, vô cùng nữ tính gợi cảm.

Hầu hết mọi người trong quán ăn đều chú ý đến vẻ đẹp của Diệp Tử. Tôi lập tức có phần tự mãn.

Tôi tặng bó hoa cho Diệp Tử, Diệp Tử vừa nhận vừa cố ý hơi diễn xuất,

tay run run: “Ôi! Sao quan trọng hóa vấn đề lên thế? Phung phí thế này

cơ à?”

Tôi mỉm cười, trao cho em chiếc hộp đựng trang sức được bọc rất tao nhã.

Em nhận lấy nhưng không vội mở ra, khuôn mặt nhỏ xinh hơi nhăn lại làm dáng phải nhọc công đoán, “Để em đoán nhé, đây là cái gì nào? Ừm,…là

cái gì nhỉ? A, em biết rồi, là cái gì mà, mà gọi là, a…CÁI BÀN LÀ!”

Thân phụ của Tuyết Nhi rất

cao lớn, giọng nói sang sảng, thoạt trông đã biết là người trọng tình

cảm. Chẳng thế mà mười bảy mười tám tuổi Tuyết Nhi đã phổng phao nõn nà, thì ra cô thừa hưởng gen di truyền của người bố.

Thẩm Ba thì khỏi phải nói, duyên dáng hiền lành, ánh mắt đầy ắp yêu mến cho

em gái, nên cũng không ngạc nhiên khi nghe Tuyết Nhi kể chị cô vẫn đang

học đại học, sinh viên đại học vốn dĩ phải ít nói trầm lặng như thế, chứ cứ như cái cô Ức Đình, thì sau này trẻ con khỏi phải đến trường.

Vẫn còn một người nữa, Cảnh Trực, chừng 30 tuổi, người giống tên, trông

thân thiện hơn cả cái tên gọi, là một người cực kỳ dễ tiếp cận.

Cửa ngoài gian phòng khách treo một chiếc bảng đen nhỏ đề: CÔNG VIỆC CỦA

HÔM NAY. 1- Thông báo kết quả giải thi đấu cầu lông gia đình họ Thẩm:

Quán quân: Bố, Á quân: Thẩm Láng, đứng thứ ba: Thẩm Ba, thứ 4: Mẹ, đứng

cuối cùng: Cầu Cầu (chắc là tên chú chó nuôi). Việc thứ hai: Thẩm Lãng

quên đóng cửa khi tắm, làm cho nước chảy tràn ra ngoài, Cầu Cầu uống

nước xong tè bậy, bị Thẩm Lãng phát hiện, phạt không mua đồ ăn cao cấp

dành cho cún con, đồ chơi vvvv……

Quả là một gia đình hạnh phúc!

Hầu hết tiếp viên ở Đá quý trần gian xuất thân từ những gia đình không hạnh phúc hay gia đình chỉ có bố hoặc mẹ, rất hiếm gặp trường hợp người từ

gia đình lý tưởng như Tuyết Nhi, có lúc tôi đã dành thời gian quan sát

Tuyết Nhi, vì nghĩ không ra vì sao cô muốn đi “ve”.

Tuyết Nhi lên đến cấp 3 ở Đại Liên đã học chuyên ngành phục vụ đường dài, sau khi tốt nghiệp có cơ hội thành những người chúng ta gọi là tiếp viên

hàng không. Vừa bước vào tuổi dậy thì cô không đợi tốt nghiệp đã bỏ lên

Bắc Kinh, trước khi đi cô nói với bố mình rằng: “Con muốn ra ngoài thế

giới lộng lẫy kia!”

Cha mẹ Tuyết Nhi cách nhau 15 tuổi, chung sống hết mực hòa thuận, hiếm có

một gia đình nào phụ huynh cách biệt về tuổi tác lại thoải mái văn minh

đến thế.

Họ đưa cho Tuyết Nhi một ví tiền dầy, dặn: “Đừng đi mất dạng, chỉ cần biết đường về là được rồi.”

Hôm ấy cũng là ngày đầu tiên Thanh Thanh lên ca ở Đá quý trần gian. Thanh

Thanh thông minh lanh lợi, tình cờ gặp Tuyết Nhi, hai người đi thuê

chung phòng.

Một hôm Thanh Thanh bảo: “Chị giới thiệu người bạn cho em”

“Người bạn” này chính là Cảnh Trực.

Cảnh Trực xuất thân từ một gia đình bề thế, năm nay 35 tuổi. Sáu năm trước kết hôn, không có con cái.

Một năm rưỡi trước, vợ Cảnh gặp lại tình yêu đầu, hắn ta ra sức theo đuổi,

cuối cùng cưa đổ được vợ Cảnh. Sau khi biết rõ sự việc Cảnh Trực lòng

đau đớn, muốn bao dung đưa vợ về, nhưng bà vợ đã thay lòng đổi dạ, đôi

bên ký đơn ly dị. Vợ theo người tình cũ định cư tại Australia, hai người không còn liên lạc thêm gì. Sau khi vợ Cảnh dứt nghĩa đoạn tình, Cảnh

Trực cũng chuyển đi nơi khác.

Thỉnh thoảng Cảnh Trực đến ngồi ở Đá quý trần gian, không gọi tiếp viên, chỉ

ngồi ngắm xem những cô gái xinh đẹp bốc lửa nhảy múa.

Trong một lần hỏi khách, Thanh Thanh hỏi đến Cảnh Trực, đêm ấy Cảnh Trực rất

rầu rĩ, rượu vào lời ra tâm sự với Thanh Thanh rất nhiều.

Thanh Thanh nhận ra Cảnh Trực không thích kiểu người lanh lợi như cô, nên có

lòng giới thiệu Tuyết Nhi. Không ngờ Cảnh Trực trúng luôn tình yêu sét

đánh với Tuyết Nhi, từ đó gần như ngày nào cũng qua tìm Tuyết Nhi, nửa

tháng sau đã đưa Tuyết Nhi ra ngoại ô nghỉ ngơi tại một resort.

Đêm ấy Cảnh Trực hôn nhẹ lên gáy Tuyết Nhi, trìu mến nói: “Ngủ sớm nhé.” Rồi ra phòng khác ngủ.

Tuyết Nhi cảm thấy người đàn ông này vừa giống người anh vừa giống người bạn, thấy mình hệt như một thú nuôi bé bỏng, trong lòng vô cùng hạnh phúc.

Đêm thứ hai, Cảnh Tr