Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321931

Bình chọn: 8.00/10/193 lượt.

o quất ập lên người, tôi run rẩy khắp mình mẩy,

chừng như muốn ngất đi.

Tôi cứ cong queo ngồi như thế dưới

chân tường, hoa tuyết cứ nhè nhẹ nhè nhẹ chất lên đầu tôi, thân tôi,

chúng thỏa thích vuốt ve lấy gương mặt, khúc khích: “Ha ha, cái kẻ này,

điên rồi! Dưới tuyết rơi hẳn sẽ có thằng điên!”

Không rõ là bao lâu nữa, tôi trở về cửa sau nhà, nằm vật ra giường, thiếp đi trong cơn mỏi mệt cuối cùng.

Lạnh quá! Tôi mơ thấy mình bị Diệp Tử và Tiểu Ngọc dìm đầu trong một

hốc băng đá, tôi không nén được bật ho, toàn thân co tròn lại quắt quẽ.

Mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ: “Con ơi, sao không thay quần áo và đắp chăn

lên? Không sợ lạnh à? Rồi có bàn tay cởi bỏ áo khoác ngoài của tôi.

“Chết thật, Tiểu Đào con sốt rồi này! Ông ơi, ông ơi, lại giúp tôi! Lấy

dùm tôi mấy viên thuốc cảm trong tủ xuống đây!”

Bố mẹ hợp sức cởi bỏ áo khoác và áo ngoài của tôi, đắp cho tôi hai cái chăn, nhưng tôi vẫn thấy lạnh, lạnh cóng.

Bố đỡ tôi dậy cho uống thuốc, tôi đau rừ khắp người, thiêm thiếp chìm đi trong giấc ngủ. Ba ngày liên tiếp ngoài đi

vệ sinh tôi nằm li bì trên giường, đến cơm cũng không ăn được mấy miếng. Cho dù đến ngày thứ hai tôi đã hết sốt.

Bố gọi điện đến công ty xin phép nghỉ cho tôi, rồi đứng trước giường trông tôi một lúc.

Mẹ ngồi ở phòng bên khóc, chỉ dám rưng rức không thành tiếng sợ tôi

nghe thấy, bố mẹ chưa từng hỏi qua việc gì, vì họ biết tôi sẽ không bao

giờ nói.

Râu tóc bắt đầu mọc dài như cỏ dại, chỉ trong một đêm đã dài ra năm phân.

Tuyệt vọng, như con dao ngày lại ngày khoét đục không dứt tâm can tôi. Trái tim bị khoét hết ra rồi, lại dùng bút khắc lên ấy ba chữ --------

DIỆP LINH LUNG.

Đã đành mười mấy ngày tôi không hề gọi cho

em, đã đành tôi đã từng bị người đàn bà khác quyến rũ, nhưng chưa bao

giờ, chưa bao giờ tôi có ý nghĩ bỏ rơi em, còn em nói đi là đi, lấy

chồng là lấy.

Tôi không thể hiểu được Diệp Tử đã nghĩ gì,

chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi thôi, rốt cuộc cái gì đã khiến em

quyết định chớp nhoáng cái việc cả một đời người?

Sự phản bội của tôi? Nếu hai tờ vé xem phim ấy đủ gọi là phản bội.

Hay sự tự ti trong lòng em?

Mà thằng nào đã cưới được em? Tôi kè kè bên em ba tháng, đương nhiên

có người này kia gọi đến, nhưng tôi có phát hiện được gì đâu.

Cũng khó nói, vì ban ngày tôi đi làm.

Xem ra, chỉ còn cách ngồi đợi Tiểu Vân về mới biết được sự thật.

Nhưng, nếu như Trần Dương nói, Tiểu Vân mới sang thăm Diệp Tử được một

tuần, vậy thì tại sao trước đó tôi không hề tìm được cô ta?

……?......?......?

Ngày ngày vùi mình trong giường, tôi lần lượt đặt ra các vấn đề, tôi

cũng biết, dù mình có giải đáp thế nào đi nữa, Diệp Tử cũng đã bỏ tôi

rồi.

Nếu buổi chiều ngày thứ ba Tiêu Lâm không xuất hiện, có lẽ tôi sẽ dính cả đời mình trên chiếc giường.

Nằm đó thì có làm sao? Thối rữa ra, khi trái tim đã nát rữa, tôi sẽ không còn phải nghĩ gì nữa.

Giáng sinh cuối cùng của thế kỉ 20. Ngàn lời chúc năm mới vang khắp địa cầu.

Buổi chiều, tôi nghe thấy tiếng mẹ mở cửa hỏi: “Cháu là?”

“Bác, cháu chào bác, cháu là Tiêu Lâm, là đồng nghiệp của Hải Đào,

nghe nói anh ấy bị ốm, cháu thay mặt công ty đến thăm anh.”

”Ôi, tốt tốt quá…lại đây cháu, ngồi xuống đây, mừng quá, cháu đến

khuyên hộ bác thằng Tiểu Đào, nó…” Mẹ tôi thầm thì một hồi, chắc là đang kể lể sự tình của tôi hai ngày qua.

Tôi quay lưng vào tường, giả vờ ngủ.

Tôi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tiêu Lâm, cô ngồi bên giường rất lâu, không hề cử động.

Cuối cùng nhịn không được, tôi phải đi vệ sinh.

Tôi vẫn quay mặt đi, ngồi dậy, Tiểu Lâm không biết đang cúi đầu nghĩ

ngợi gì, vừa nghe có tiếng động ngẩng ngay đầu lên, dáng vẻ tàn tạ rối

bời của tôi làm em sợ hãi, em giật mình, hai làn nước ậc ra khỏi khóe

mắt. Sao đàn bà ai cũng thế? Hễ xảy ra tí việc đã đỏ hoe con mắt?

Cô nghẹn ngào: “Hải Đào ơi, anh vẫn ổn chứ?”

“Vẫn sống em.” Tôi uể oải đáp lại, đặt chân xuống đất, đi vào nhà vệ sinh.

Cái gã trong gương và tôi của ba ngày về trước như hai kẻ hoàn toàn

khác biệt. Không chỉ đám râu tóc loang phủ gương mặt, mà diện mạo hốc

hác vàng vọt làm chính tôi phải giật mình.

Cứ cái bộ dạng

này đi ra ngoài đường, mặc một cái áo lông rách nát gì đó, ngồi ở đường

ga tàu điện, không chừng sẽ có người quẳng vào mặt tôi mấy đồng lẻ năm

mao, một tệ.

Tiểu Lâm vẫn ngồi ở đó đợi, hai tay đặt trên đầu gối, ngoan hiền như một cô bé.

”Anh có sao không? Hải Đào? Bệnh gì hả anh? Làm sao…” Vừa hỏi cô vừa

đứng dậy áp tay lên trán tôi, rồi tự sờ lên trán mình, “Sao lạnh hơn cả

trán em?”

Cả người rã rời, tôi lại nằm xuống giường. 3 ngày ròng tôi không nuốt nổi miếng cơm miếng cháo.

Tiêu Lâm nói: “Hải Đào ơi, visa đi Mỹ của em đã giải quyết xong.”

“Vậy hả? Bao giờ đi?”

“Vẫn chưa đặt vé, em muốn ăn tết xong, muốn thu xếp mọi việc ở đây xong.”

Ha ha, hết tuyết là sương muối, mùa đông năm nay không có tiếng nhạc

thường! Cho dù biết rằng mình không hề yêu Tiêu Lâm, nhưng lúc này nghe

được tin đó tôi vẫn cảm thấy tuyết và muối sương đi với nhau.

“Hải Đào, chúng mình là bạn, nói v


Polly po-cket