
a mỹ nam kế, aiz, ai bảo nàng thích cái kiểu này chứ!
“Nói như vậy, lão gia chuẩn bị đem mọi việc trong nhà giao hết cho
Diệp Quân Lan xử lý?!” Ngọc Vô Hạ ngồi trong phòng, tỉ mỉ nhìn hai tay
trắng nõn xinh đẹp của mình, đột nhiên trong mắt xuất hiện tia sáng quỷ
dị.
Quỳ trên mặt đất, chính là nha hoàn Ánh Tú hầu hạ Ngọc Vô Hạ, chỉ
thấy nàng cúi đầu nói: “Phu nhân, Mã Nghĩa tổng quản hôm qua đã giao
việc trong nhà cho Thiếu phu nhân. . . . . .”
Còn chưa nói xong, đã nghe thấy Ngọc Vô Hạ vô cùng tức giận quát lớn: “Câm mồm! Tiểu tiện nhân Diệp Quân Lan kia mà là Thiếu phu nhân cái khỉ gì!” Ả mới là chủ mẫu tương lai của Mã phủ này, Diệp Quân Lan tại sao
nhất thiết cứ phải đoạt đi tất cả vinh quang của ả? Tay Ngọc Vô Hạ nhẹ
nhàng xoa bụng, nếu như ả có hài tử, thì tất cả đều là của ả rồi. Đột
nhiên, Ngọc Vô Hạ cười thành tiếng, trên mặt tràn đầy dữ tợn, đúng, ả
có hài tử, thì Diệp Quân Lan tính là cái gì!
Ánh Tú nghe Ngọc Vô Hạ càng ngày cười càng quỷ dị, len lén liếc mắt
nhìn Ngọc Vô Hạ ngồi ở phía trên, chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mang theo nụ cười yêu dị, khiến cho khuôn mặt thêm rực rỡ, vốn chỉ là cô gái hai mươi tuổi xuân xanh xinh đẹp, vốn dĩ nên giống như bông
hoa mềm mại tỏa ra sức sống vô hạn, nhưng giờ đây Ánh Tú dường như ngửi
được một thứ mùi mục nát từ trong tâm phát ra.
Ánh Tú khẽ thở dài, vị phu nhân này điên rồi, cũng không biết nàng
sẽ đi con đường nào? Với tình cảnh của nàng hiện nay cũng chỉ có thể đi
một bước tính một bước.
“Ánh Tú, tại sao ngươi lại thở dài?!” Ngọc Vô Hạ giống như nhận thấy
được Ánh Tú thở dài, mắt phượng nhíu lại, lạnh lùng nhìn về phía Ánh Tú
đang quỳ trên mặt đất, sau đó đột nhiên cầm lấy bình trà, ném lên người
Ánh Tú, quát to: “Ngươi thế nhưng dám khinh thường ta, muốn đi lấy lòng
tiểu tiện nhân kia?!”
Ánh Tú không tránh không trốn, bình trà nện lên người, khiến nàng đau đớn nhưng cũng không dám hé răng, nước trà đổ hết lên trên người nàng,
cũng may trà kia đã lạnh.
Ánh Tú dù sao cũng đã đi theo Ngọc Vô Hạ một thời gian rồi, tự nhiên
biết tính tình của ả, Ngọc Vô Hạ từ trước đến nay không phải người tốt,
thích nhất người ta cúi đầu đứng trước mặt ả, Ánh Tú nặng nề dập đầu,
vừa khấu đầu, vừa không ngừng nói: “Nô tỳ tuyệt đối không có tâm tư này, xin phu nhân minh giám!” Rồi tiếp tục dập đầu đến nỗi đầu đầy máu, trên mặt đất cũng nhiễm không ít.
Ngọc Vô Hạ giờ phút này mới thỏa mãn, lạnh lùng nghiêng người nhìn
nàng một cái, nói: “Đứng lên đi, để người ta nhìn thấy còn tưởng rằng ta cay nghiệt với người!”
Ánh Tú chậm rãi đứng dậy, cũng không lau máu đi, chỉ cung kính trả lời: “Cám ơn phu nhân.”
Ngọc Vô Hạ cười càng ngày càng thỏa mãn, tâm tình thoáng cái tốt lên
rất nhiều, cho nên phân phó nói: “Tiểu tiện nhân kia, ngươi lập tức đi
nhìn một chút, rồi trở lại báo cáo cho ta!”
Ánh Tú chỉ gật đầu trả lời: “Dạ!” Nàng là người thông minh, nếu như
chủ tử không có thực quyền, loại nô tài đi theo như nàng cũng gặp nạn,
hiện nay cũng chỉ có thể giúp đỡ Ngọc Vô Hạ thôi!
Thính Hương Thủy Tạ, thư phòng.
Mã Văn Tài mặt không đổi sắc nghe Mã Thống báo cáo, hừ lạnh một tiếng, hắn biết người đàn bà Ngọc Vô Hạ kia sẽ không an phận.
Mã Thống liếc nhìn sắc mặt của thiếu gia, hỏi: “Công tử, có muốn đem
chuyện này nói cho phu nhân hay không?” Phu nhân dĩ nhiên là chỉ Diệp
Quân Lan.
Mã Văn Tài nghe Mã Thống nói tới Diệp Quân Lan, thì đường cong trên
mặt nhu hòa đi rõ ràng, trong mắt mang theo chút ấm áp, nói: “Không cần, ngươi cho rằng nàng không biết sao?”
Mã Thống ngạc nhiên nhìn về phía công tử, phu nhân biết?
Mã Văn Tài gật đầu. Lan nhi kỳ thật rất thông minh, chỉ là nàng không muốn quá so đo một số chuyện mà thôi, hiện tại mặc dù luôn oán trách
không muốn làm quản sự, nhưng vẫn như cũ xử lý rất ngăn nắp gọn gàng.
Nha hoàn Trụy Nhi kia, vốn tưởng rằng thật thà ngây thơ, không ngờ lại
là một người có nội tâm khôn khéo.
Mã Văn Tài âm thầm nghĩ, khẽ cười tự giễu một tiếng, nha hoàn Diệp
gia dạy dỗ làm sao có thể tầm thường chứ? Chẳng qua, như vậy cũng tốt.
“Cứ như vậy, Mã Thống ngươi lui xuống trước đi!” Mã Văn Tài đứng lên, bảo Mã Thống đi xuống, mình cũng đi ra. Hôm nay nên cùng Lan Nhi đi ra
ngoài một chút. Edit: Hạ
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Nàng vẫn luôn biết, cho dù sau này nàng không phải là chưa từng hối
hận, nhưng khi đó nàng đã không có cách nào quay đầu lại nữa rồi.
Mùa xuân năm nay, nàng gặp Quân Lan, nàng ấy sống rất hạnh phúc, có
một trượng phu yêu nàng, một đứa con thông minh đáng yêu. Theo cùng năm
tháng, nàng ấy đã vứt bỏ vẻ thiếu nữ non nớt chỉ lưu lại dáng vẻ thùy mị thướt tha, nàng ấy vẫn luôn đẹp.
Nàng không chào hỏi nàng ấy, bắt đầu từ lần đó, nàng và nàng ấy đã
định là hai người xa lạ. Huống chi nàng biết trượng phu của Quân Lan vẫn luôn không thích mình. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi tự giễu, nào có
phải là không thích, mà căn bản là chán ghét.
Những năm tháng này, nàng già đi rất nhanh, thậm chí bây giờ nàng
càng không dám soi mình trong nước, nàng sợ nhìn thấy dung nhan tàn phai sớm gi