XtGem Forum catalog
Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323971

Bình chọn: 8.5.00/10/397 lượt.

ện thoại cho cô, “Nghe đi, nửa đêm

nửa hôm, chí ít cũng phải nói một tiếng”.

“Ừ…”.

Tiêu Tinh miễn cường cầm điện thoại, khẽ nói: “Tôi là Tiêu Tinh, anh tìm tôi có chuyện gì?”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, đột nhiên giọng nói nhẹ nhàng hẳn lên, giống như sợ làm vỡ thứ gì đó, trầm lắng, dịu dàng.

“Sao, vẫn còn… giận anh à?”.

Tiêu Tinh bị giọng nói dịu dàng của anh làm cho giật nảy

mình. Nửa đêm nửa hôm anh gọi điện tới, không ngừng tấn công, khí thế

hừng hực, sát khí đằng đằng, cô còn tưởng anh đùng đùng nổi giận lại

quát mắng cô, đột nhiên anh thay đổi, Tiêu Tinh khó có thể thích ứng,

không kìm được ngây người ngồi đó, không biết nên nói gì.

“Hôm nay anh nói năng quá bồng bột, em đừng để bụng. Anh… anh không hề có ý chê em”. Thẩm Quân Tắc khẽ ngừng một lát, ngập ngừng sờ

mũi.

Anh chưa bao giờ dịu dàng dỗ dành người khác như thế này. Anh ở đầu dây bên kia ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, nếu không phải đã xác

định được tình cảm của mình… Nếu là người khác, xin lỗi anh chưa chắc

anh đã thèm bận tâm.

Nhưng lúc này nói chuyện với Tiêu Tinh, nhớ lại dáng vẻ và

đôi mắt đỏ hoe của cô khi nhìn mình và nói “Xin lỗi tôi làm anh mất

mặt”, đột nhiên lại thấy mềm lòng. Tất cả mọi sự cao ngạo, tất cả mọi

nguyên tắc đều bị ném sang một bên, xin lỗi cô mới thấy an lòng. Dù sao

thì chuyện này cũng phải trách anh, hôm nay bị những tâm trạng đan xen

chồng chất kích thích đến nỗi mất bình tĩnh, thêm vào đó là thái độ thân mật của Tiêu Tinh với người đàn ông kia. Anh lại ghen một chút, kết quả là nói nặng lời một chút. Tiêu Tinh đau lòng bỏ đi, trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì.

Nghĩ như vậy, cảm giác ngượng ngùng như chợt tan biến, nói

chuyện cũng tự nhiên hơn. Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng, thấp giọng

nói: “Được rồi, đừng giận nữa, anh xin lỗi em”.

“Á?”. Tiêu Tinh bị sự chuyển biến này làm cho sững sờ. Thẩm

Quân Tắc cao ngạo lạnh lùng xin lỗi cô? Mặt trời mọc ở đằng tây sao?

Chẳng phải hôm nay anh rất hung dữ, lạnh lùng như băng, chỉ muốn đá cô

ra khỏi trái đất sao? Sao bây giờ lại chuyển sang kế sách dịu dàng?”.

“Sao không nói gì? Em… lại ngồi ngây ra đó à?”. Thẩm Quân Tắc có chút bối rối, khẽ ho một tiếng rồi mới nói, “Được rồi, không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đến đón em, chúng mình nói chuyện

sau”.

Nghe giọng nói dịu dàng của anh bên tai, nhìn ánh mắt như xem kịch hay của Kỳ Quyên ở đối diện, Tiêu Tinh chỉ thấy nóng mặt, “À, em…

em vẫn chưa buồn ngủ”.

“Ngoan, ngủ sớm đi”. Dường như nghĩ đến dáng vẻ ngây ngô của

Tiêu Tinh ở đầu dây bên kia, Thẩm Quân Tắc không kìm được thấy tâm trạng vui vẻ hẳn lên, anh nhếch mép cười và nói, “Chúc ngủ ngon”.

Đến tận khi cúp máy Tiêu Tinh vẫn còn ở trong trạng thái kinh hoàng cực độ. Thẩm Quân Tắc trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, một phút trước vẫn còn là hung thần gian ác, một phút sau đã dịu dàng như mưa.

Cô sắp bị anh làm cho đau tim rồi.

Có điều, nghe anh nói chuyện dịu dàng như vậy… cảm giác thật là thích.

Không biết vì sao, nghĩ đến chuyện nửa đêm anh gọi điện xin

lỗi, giọng nói, thái độ đều chân thành đến mức không thể chê vào đâu

được, đột nhiên trong lòng Tiêu Tinh trào dâng cảm giác ngọt ngào kỳ lạ.

Mọi nỗi thất vọng, bực tức, ấm ức trong buổi tối ngày hôm nay đều tan biến như mây khói trước giọng nói vỗ về trầm lắng của anh.

Ặc, vừa cãi nhau xong sao trong lòng lại thấy ngọt ngào, lẽ nào cô thích tự làm khổ mình?

Tiêu Tinh nắm chặt tay rồi nằm xuống giường trước ánh mắt kỳ

lạ của Kỳ Quyên. Để tránh Kỳ Quyên hỏi thăm tình hình, cô quấn chăn vào

người, giả chết.

Kỳ Quyên lắc đầu nhìn đống chăn ấy.

Hai người cãi nhau, cô vẫn muốn xem kịch hay thêm vài ngày,

không ngờ Thẩm Quân Tắc ra tay nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã xoa dịu tất cả.

Hôm nay Kỳ Quyên có vụ án chung thẩm, chưa đến bảy giờ đã bò

dậy nấu bữa sáng. Phòng bếp cạch cạch loảng xoảng không ngừng, đáng sợ

như hiện trường vụ cướp, cho dù Tiêu Tinh có ngủ say thế nào đi nữa thì

cũng khó tránh khỏi bị Kỳ Quyên đánh thức. Mặc dù không muốn nhưng Tiêu

Tinh vẫn phải chui ra khỏi chăn, dụi đôi mắt sưng đỏ, mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh, dáng đi loạng chà loạng choạng, hệt như đang mộng

du.

Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Tiêu Tinh mới hoàn toàn tỉnh

táo, cái mũi nhạy cảm ngửi thấy một mùi rất lạ, bước vào phòng bếp, cô

thấy một bát gì đó đen sì đặt trên bàn. Quan sát bề ngoài hoàn toàn

không biết là nguyên liệu gì, Kỳ Quyên đang ngồi đó quấy quấy, khuôn mặt không chút biểu cảm. Tiêu Tinh ghé sát lại, tò mò hỏi: “Mày ăn… chè

vừng đen à?”. Kỳ Quyên lườm cô, “Cháo”. “Á?” Tiêu tinh ngạc nhiên nhìn

cái bát đen đặc ấy. Đây là cháo mà ngay cả hình hạt gạo cũng không nhìn

ra? Tiêu Tinh im lặng một lúc, không kìm được nói, “Mày lại nấu khê rồi

đúng không? Chẳng phải tao đã dạy mày là cho ba lần nước rồi sao? Sao

lần nào cũng nấu khê…”. Kỳ Quyên lườm cô, không nói gì. Tiêu Tinh giật

bát cháo khỏi tay cô, mỉm cười nói, “Đừng ăn nữa, để tao nấu bữa sáng

cho. Tài nấu ăn của mày bao nhiêu năm rồi mà chẳng tiến bộ chút nào, ăn

cơm mày nấu chắc chắn sẽ b