
ba cái liền, thầm trách
mình quá ngốc. Chỉ nghĩ ngợi lung tung về cảnh mưa lãng mạn trong phim
mà quên mất hôm nay có sấm chớp. Thực ra cảnh tượng này không lãng mạn
chút nào, hoàn toàn là một ngày mưa gió đáng ghét, vừa mở cửa sổ đã bị
mưa táp vào mặt.
May mà còn có thu hoạch, cô thò đầu ra ngoài thì nhìn thấy xe của Thẩm Quân Tắc. Vì ở đây quá chật, không thể đỗ xe nên xe của anh đỗ ở mặt đường cách đó ba mươi mét.
Cơn mưa to thế này, anh đi ra đường chắc chắn sẽ bị ướt sũng. Mặc dù đã từng đứng giữa sân bay nguyền rủa anh ướt như chuột lột nhưng lúc này không đúng thời cơ, anh mặc complet đắt tiền, lát nữa còn phải
đến công ty họp, bị ướt hết thì không tốt chút nào. Huống hồ vì mang
quần áo đến cho mình mà anh mới gặp cơn mưa xui xẻo này… Tiêu Tinh nghĩ
đi nghĩ lại, thấy mình nên chạy xuống đưa ô cho anh.
Sau khi đã hạ quyết tâm, cô bắt đầu luống cuống tìm ô. Thói
quen sinh hoạt của Kỳ Quyên giống hệt bộ đội, đồ đạc trong tủ đều được
sắp xếp phân loại rất ngay ngắn. Tiêu Tinh tìm mãi mà không biết cô ấy
để ô ở đâu. Ngoảnh đầu lại thì thấy chiếc vali mà Thẩm Quân Tắc mang
tới. Tiêu Tinh nhanh trí, chạy lại kéo khóa vali, quả nhiên nhìn thấy
chiếc ô màu xanh da trời in hình hoa văn màu trắng mà mình thích nhất.
Chiếc ô ấy được Thẩm Quân Tắc gấp gọn gàng, đặt trong góc vali.
Tiêu Tinh vốn chỉ định thử vận may, vừa mở vali ra đã thấy
những thứ mình quen dùng được Thẩm Quân Tắc sắp xếp phân loại, nhét đầy
một vali… Cô sững người, đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng.
Chưa bao giờ có người nào quan tâm đến cô chu đáo như thế.
Ngay cả bố mẹ cũng không để ý cô thích mặc quần áo như thế
nào, thích dùng ô màu gì, màu vẽ yêu thích nhất đặt ở đâu… Lúc này nhìn
thấy từng đồ vật quen thuộc trong chiếc vali mà Thẩm Quân Tắc mang tới,
đột nhiên cảm thấy xúc động trong lòng, dường như sợi dây mềm yếu nhất
trong tim bị ai đó khẽ chạm vào. m thanh khe khẽ cùng với dư âm của nó
từ từ lan ra khắp toàn thân.
Nhưng cứ nghĩ đến buổi dạ hội hôm ấy, bỗng chốc lại thấy lạnh sống lưng. Đối với cô, thế giới của anh là một thế giới hoàn toàn xa
lạ. Lúc ánh đèn chiếu vào người anh khi anh đứng trên sân khấu phát
biểu, cô chỉ có thể ngây người đứng trong đám đông ngước nhìn. Trên danh nghĩa cô là vợ của anh nhưng trên thực tế, cô chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.
Tâm trạng cứ lên lên xuống xuống, cũng chỉ trong thời gian
mười mấy giây mà Tiêu Tinh nhíu mày đấu tranh mãi, nhưng lại thấy đấu
tranh là hoàn toàn không cần thiết. Cô thở phù, nhanh chóng gạt tâm sự
đan xen chồng chéo sang một bên, không nghĩ ngợi nhiều nữa mà cầm ô chạy xuống dưới.
Thẩm Quân Tắc đang gọi điện thoại trên cầu thang, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Tinh hớt hơ hớt hải chạy xuống như đang chạy thi vậy.
Anh hạ thấp giọng nói với đầu dây bên kia: “Lát nữa anh gọi
lại”. Sau đó vội vàng cúp máy, đi đến phía sau Tiêu Tinh đang ngó ngó
nghiêng nghiêng, khẽ hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì à?”.
Thấy cô chạy vội vã như bị sói đuổi, Thẩm Quân Tắc thầm nghĩ
lẽ nào xảy ra hỏa hoạn? Tiêu Tinh nghe thấy giọng nói, ngoảnh đầu lại,
tươi cười rạng rỡ: “A, quả nhiên anh vẫn chưa đi… đứng đây trú mưa à?”.
“À, vừa nói chuyện điện thoại với em trai”, Thẩm Quân Tắc khẽ nói.
“A Kiệt à? Cậu ấy sao rồi?”. Vì quá căng thẳng, giọng nói của Tiêu Tinh dường như cất cao hơn. Cái đồ xấu xa ấy, hai mươi tuổi rồi mà chỉ như đứa trẻ mười hai tuổi, không phải là lại gây chuyện bị ông nội
mắng đấy chứ?
Thẩm Quân Tắc có chút tò mò về sự quan tâm của cô đối với
Thẩm Quân Kiệt, không kìm được nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, “A Kiệt
nó… cũng không có chuyện gì lớn. Nó nói sắp về nước tham gia đóng một bộ phim”.
“Đóng phim?”. Tiêu Tinh hết sức ngạc nhiên, “Cậu ấy đóng phim hài à?”.
“Đúng vậy”. Thẩm Quân Tắc nghiêm túc khẳng định suy đoán của
Tiêu Tinh. Anh im lặng một lúc rồi nói, “Đúng rồi, em xuống tìm anh có
chuyện gì?”.
“Hi hi, cái… ô này, cho anh”. Tiêu Tinh lấy chiếc ô sau lưng, vội vàng nhét vào tay Thẩm Quân Tắc giống như ném củ khoai nóng.
Thẩm Quân Tắc không khỏi sững người.
Nhìn chiếc ô đột nhiên xuất hiện trên tay, cán ô được cô cầm
đến nóng ấm, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền vào tận trong tim, chạm vào
nơi mềm mại nhất trong lòng anh. Cô đặc biệt chạy xuống đưa ô cho anh ư? Bắt đầu từ khi nào cô giác ngộ cao như vậy? Điều này không chân thực
cho lắm!
Thẩm Quân Tắc không kìm được nhìn cô, khẽ hỏi như muốn khẳng định lại: “Em… chạy xuống đây để đưa ô cho anh ư?”.
“Vâng”. Tiêu Tinh ngượng ngùng cúi đầu, nhìn đôi chân đi dép
lê của mình. So với đôi giày da bóng lộn của anh, cảm giác thật nực
cười, không kìm được lùi ra sau, khẽ nói, “Mưa to như thế, chẳng phải
anh còn phải đi làm sao? Mau đi đi, đến muộn… thì không hay đâu”.
Thẩm Quân Tắc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Bên ngoài tiếng sấm xé ngang bầu trời, chấn động đến nỗi
màng nhĩ người ra rung lên ù ù. Thỉnh thoảng nước mưa bị gió hắt vào mái hiên, khiến con đường chật hẹp trở nên tối tăm và ẩm ướt. Khuôn mặt của hai người cũng phủ hơi nước ươn ướt, ngay cả tầm nhìn cũng trở n