XtGem Forum catalog
Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323451

Bình chọn: 8.5.00/10/345 lượt.

c chăn quấn chặt lấy hai

người như quấn bánh tét. Tiêu Tinh chỉ thấy kinh ngạc, vì sao vừa mới

sốt mà người mình nhớ nhất lại tự động xuất hiện bên cạnh mình?

Ngỡ rằng mình đang mộng du, Tiêu Tinh bấu tay thật mạnh, chỉ thấy đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Hai người cùng nằm trong chăn, dính chặt vào nhau, cô ngọ

nguậy như vậy Thẩm Quân Tắc cũng tỉnh giấc. Anh giơ tay kiểm tra nhiệt

độ trên trán cô, mỉm cười và nói: “Hạ sốt rồi, có tinh thần một cái là

bấu tay mình?”.

Tiêu Tinh đỏ mặt nói: “Em tưởng mình đang mơ”.

“Ồ…”. Thẩm Quân Tắc cố tình dài giọng, “Em thường mơ thấy anh sao?”.

“Đâu có”.

“Không sai, em sốt như vậy mà vẫn nhớ gọi điện cho anh”.

“…”. Tiêu Tinh bị anh vạch trần, có chút ngượng ngùng, “Sao anh lại ở đây?”.

“Nhận được điện thoại của em là anh bay sang ngay”.

Thì ra anh lo lắng cho mình nên mới lập tức bay đến đây, chả

trách trong ký ức cứ hiện lên hình ảnh bộ complet của anh lạnh buốt. Có

lẽ lúc anh ra khỏi sân bay gặp trận tuyết lớn. Tiêu Tinh vô cùng xúc

động, vội vàng thu mình trong vòng tay của anh, gục đầu vào vai anh, khẽ nói: “Quân Tắc, cảm ơn anh đã đến thăm em”.

“Ừ”, Thẩm Quân Tắc mỉm cười, “Không sao là tốt rồi”.

Nửa tháng sau đó, Thẩm Quân Tắc ở bên Tiêu Tinh. Dĩ nhiên anh cũng quang minh chính đại nhận được chút “báo đáp” về thể xác từ phía

Tiêu Tinh. Tiêu Tinh xúc động vì hành vi đáp máy bay không chút do dự

của anh, trong lòng cũng rất nhớ anh nên cái gì cũng chiều theo anh.

Ôn Bình biết cặp vợ chồng phòng bên đang đắm đuối với nhau

sau những tháng ngày xa cách. Tiêu Tinh không tìm anh ta, anh ta cũng

vui vẻ tự do tự tại, suốt ngày vác máy ảnh đi khắp nơi, cảm thấy rất

thích thú.

Kỳ nghỉ đông nhanh chóng kết thúc. Sau khi vào học kỳ mới,

Tiêu Tinh bận rộn với việc học hành. Vì kỳ nghỉ được đi vẽ thực tế nên

mạch suy nghĩ cũng rộng hơn rất nhiều. Dưới sự hướng dẫn của Ôn Bình,

bản vẽ tốt nghiệp của cô hoàn thành rất thuận lợi, chỉ chuẩn bị đến

tháng sáu năm nay tốt nghiệp.

Hôm ấy, Tiêu Tinh đang ở trong phòng tranh, tô màu cho tác

phẩm cũ. Lúc đứng dậy đột nhiên thấy chóng mặt, ngã lăn ra đất. Các bạn

bên cạnh sợ tái mặt, mỗi người một chân một tay khiêng cô đến bệnh viện

cấp cứu. Bác sĩ kiểm tra xong, nói cô thiếu máu mức độ nhẹ. Đây là phản

ứng bình thường sau khi mang thai.

Cái gì? Mang thai?

Đám bạn mắt tròn mắt dẹt. Đúng lúc ấy Tiêu Tinh tỉnh dậy,

trước ánh mắt như nhìn đười ươi của các bạn, cô ngượng ngùng nói: “Thực

ra mình đã kết hôn từ lâu rồi…”.

Mọi người rất kinh ngạc, thi nhau nói, “Chúc mừng nhé, cậu

giỏi thật, còn trẻ như vậy mà đã làm mẹ rồi. Cậu là người đầu tiên lên

chức mẹ trong khóa bọn mình. Đứa trẻ sinh ra phải nhận tất cả mọi người

làm mẹ nuôi…”.

Tiêu Tinh bị mọi người nói đến tái cả mặt. Sắc mặt của cô rất nhợt nhạt, cô vội gọi điện cho Thẩm Quân Tắc.

Lúc ấy Thẩm Quân Tắc đang bàn giao nội dung cuộc họp ngày hôm sau với mọi người. Một tay anh cầm tài liệu báo cáo, liếc nhìn tên Bom

Tinh trên màn hình điện thoại, liền nhấc máy, giọng nói hết sức dịu

dàng: “Tiêu Tinh à, sao vậy?”.

“À… em có chuyện muốn nói với anh”, Tiêu Tinh khẽ nói.

“Ừ, chuyện gì?”.

“Em… em có thai rồi”.

Cạch một cái, điện thoại của Thẩm Quân Tắc rơi xuống đất.

Đám người trong phòng làm việc quay sang nhìn nhau, thầm

nghĩ, vợ tổng giám đốc quả là có sức sát thương mãnh liệt. Lần trước

trong phòng họp gọi một tiếng “chồng ơi” mà khiến giám đốc Thẩm đầu óc

rối bời. Hôm nay không biết nói gì, chỉ một câu mà khiến anh rơi cả điện thoại.

Mọi người nhịn cười, cúi đầu vờ như không nhìn thấy.

Thẩm Quân Tắc nhặt điện thoại lên, lớn tiếng nói: “Em nói thật chứ? Em có thai rồi?!”.

Bây giờ thì mọi người đã hiểu.

“Đúng vậy…”. Tiêu Tinh khẽ nói, “Bây giờ em đang ở trong bệnh viện, anh đến đây được không?”.

“Anh lập tức đến ngay!”. Vừa cúp máy, Thẩm Quân Tắc liền lấy

áo khoác rồi đi ra ngoài. Đi được hai bước, phát hiện đám người đang cúi đầu trong phòng làm việc, lạnh lùng nói, “Vợ tôi… đang ở viện, tôi đến

đó một chút. Về cuộc họp ngày mai…”.

“Không sao, anh cứ đi đi ạ, chúng tôi biết rồi”.

“Xin chúc mừng, giám đốc Thẩm sắp làm bố rồi…”.

“Chúc mừng chúc mừng”.

Thẩm Quân Tắc bình tĩnh gật đầu, quay người phi như bay xuống dưới, cuối cùng không kìm được mỉm cười rạng rỡ. Anh sắp làm bố rồi!

Trước đây cứ nghĩ rằng có một đứa trẻ con giống Tiêu Tinh,

suốt ngày bám lấy mình gọi bố ơi là một chuyện rất đáng sợ. Nhưng về

sau, nhìn thấy các cặp vợ chồng dắt con đến khu vui chơi, cả nhà đầm ấm

vui vẻ, Thẩm Quân Tắc lại có chút ngưỡng mộ.

Hồi anh còn nhỏ, bố mẹ chưa bao giờ đưa anh đến khu vui chơi. Cách giáo dục tự do khiến anh không cảm nhận được niềm vui của thời thơ ấu. Nếu có con, anh nhất định sẽ để nó lớn lên trong niềm vui.

Đột nhiên anh tưởng tượng cảnh có một đứa con da trắng mịn,

mắt to tròn giống Tiêu Tinh ùa vào lòng mình gọi bố. Anh có thể bẹo cái

mặt mũm mĩm ấy, cảnh tượng ấy chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy thật ấm

áp.

Thẩm Quân Tắc phi như bay đến bệnh viện, Tiêu Tinh đang ngồi trên giường cặm cụi nhắn tin.

Thẩm Quân Tắc