
ồi im lặng, Nhạc Lăng quay người sang, gườm gườm
nhìn Tiêu Tinh: ” Con đã hai mươi hai tuổi rồi, sao lại không có khiếu
thẩm mĩ như thế? Con gái lớn rồi phải biết cách trang điểm, hồi mẹ hai
mươi hai tuổi tuổi đã sinh con rồi đấy”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu tỏ ra rất thành khẩn khi nghe những lời dạy dỗ ấy, “Con biết rồi mẹ ạ, con sẽ chú ý”.
Nhạc Lăng chán ngán liếc nhìn cô, “Bây giờ tùy con muốn mặc
thế nào thì mặc, sau khi đến New York, Quân Tắc sẽ ra đón con, con thay
ngay bộ quần áo này ra, đừng để người ta cười cho, nghe rõ chưa?’.
Tiêu Tinh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ”.
Kế sách lấy nhu khắc cương rất hữu hiệu khi đối phó với mẹ.
Người ta thường nói không ai đánh người đang cười, Tiêu Tinh cứ cười như thế, Nhạc Lăng không thể mắng được nữa. Thực ra tối qua mẹ nhét cho cô
rất nhiều bộ quần áo dịu dàng nữ tính, nhưng cuối cùng Tiêu Tinh vẫn
chọn “bộ quần áo leo núi” đơn giản tiện lợi này. Tiêu Tinh không mặc
quần áo mẹ mua cũng là có nguyên nhân, một là cô không muốn trở thành
động vật quý hiếm bị người ta vây quanh, hai là những bộ quần áo ấy quá
sexy, đến nỗi sau khi khoác lên người cô có cảm giác như là khỏa thân
chạy ngoài đường.
Sáng nay vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Tinh, Nhạc Lăng
đã sa sầm mặt xuống. Ánh mắt sắc nhọn ấy dường như đang muốn nói con
không phải do mình sinh ra. Quả thực so với người phụ nữ cao 1m8, đi
giày cao gót, mặc váy liền gợi cảm, kiểu tóc rất đẹp, năng động lại nho
nhã như Nhạc Lăng, quả thực Tiêu Tinh trông giống như nha hoàn hầu hạ
bên cạnh Từ Hy Thái Hậu.
Chỉ nhìn mặt, hai mẹ con trông giống hai chị em hơn.
Nhìn cả trang phục thì giống bà chủ và nha hoàn.
Điều này cũng khó trách, lúc Nhạc Lăng sinh Tiêu Tinh mới có
hai mươi mấy tuổi, lại biết cách chăm sóc trang điểm nên bây giờ trông
vẫn trẻ trung xinh đẹp. Tiêu Tinh thì chưa bao giờ quan tâm đến những
nhãn hiệu thời trang và mĩ phẩm. Cô là một cô gái giản dị, chỉ quan tâm
đến đồ ăn, phim hoạt hình, , tiểu thuyết và phim ảnh. Cô ko biết ở đâu
có biểu diễn thời trang nhưng lại biết rõ bộ phim hoạt hình nào mới được trình chiếu. Rửa mặt xong cô chỉ bôi kem dưỡng da Dabao SOD , đi ngủ
mặc váy ngủ in hình Mashimaro, thích ăn lẩu tê cay, thích ăn thịt dê
xiên bên đường, còn thích nắm tay các chị em dạo phố, vác một đống quần
áo một trăm tệ mặc cả xuống còn ba mươi tệ về nhà mặc thay đổi, lúc nhàm chán thì đi dạo quanh những khu phố giảm giá, thỉnh thoảng lại vào thế
giới game online xông pha, vác đao làm nữ hiệp.
Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Tinh mặc “trang phục leo núi” xuất
hiên trước mặt mình, vẻ mặt của Nhạc Lăng đều rất kì dị. Trong ánh mắt
kinh ngạc của những người bạn mang đậm vẻ nữ tính, Nhạc Lăng ngượng
ngùng chỉ tay vào người Tiêu Tinh và nói: ” Đây… là… con gái… mình”.
Những người đứng cạnh thường cười và nói: ” Con gái cậu giống cậu thật
đấy, da đẹp, dáng người cũng đẹp”. Cuối cùng khéo léo nói thêm một câu:
“Nếu biết trang điểm thì sẽ càng xinh hơn”.
Bố mẹ rất bận nên từ nhỏ Tiêu Tinh đã được đưa về quê cho ông nội nuôi. Vì thế mỗi lần mẹ phàn nàn cô không biết trang điểm, cô lại
cười và nói: “Phong cách quê mùa của con là do từ nhỏ ở cùng ông nội quá lâu. Lúc ấy con mặc áo bông hình hoa, quần ngắn, ông nội khen con rất
xinh”.
Nghe con gái nói như vậy, sắc mặt của Nhạc Lăng bỗng trở nên u ám, nói một câu “tùy con” rồi quay người bước ra ngoài.
Tiêu Tinh nhìn cái cổ cứng đơ như cổ thiên nga của mẹ, trong lòng không khỏi cười thầm…
Mấy hôm trước, thiên kim nhà chú Trương lấy chồng, con gái
bác Lưu cũng bi ép đi xem mặt, trong tiếng gào khóc kêu than của những
nữ dồng bào vì không có bạn trai nên bị ép đi xem mặt, Tiêu Tinh đã vô
cùng thông minh khi chọn đi học thạc sĩ ở nước ngoài.
Cô cố tình trang điểm giống 1 cô nữ sinh đơn thuần là vì muốn bố mẹ nghĩ rằng “con gái vẫn còn là học sinh, không cần phải vội”, xua
tan ý nghĩ “con gái lớn rồi, nên nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự”. Nếu
ngày nào cũng ăn mặc già dặn gợi cảm, bố mẹ sẽ tưởng cô là cô gái quá
lứa lỡ thì đang cô đơn, nhanh chóng lên kế hoạch gả chồng cho cô mất.
Người ta nói hôn nhân là nấm mồ, Tiêu Tinh vẫn còn muốn sống
tự do thêm vài năm nữa, ai muốn còn trẻ như vậy mà đã chui vào trong mồ.
Kế hoạch của Tiêu Tinh nghe có vẻ rất hay nhưng không ngờ lần này đi New York lại có một nấm mồ đang chờ cô, hơn nữa lại còn là nấm
mồ cao cấp được đo theo đúng dáng người của cô.
Tục ngữ nói rất hay, nếu bạn yêu cô ấy, hãy đưa cô ấy đến New York, bởi vì đó là thiên đường. Nếu bạn hận cô ấy, hãy đưa cô ấy đến
New York, bởi vì đó là địa ngục. Rất lâu sau đó, cuối cùng Tiêu Tinh mới hiểu, tình cảm của mẹ đối với mình đúng là vừa yêu vừa hận.
“Nam Nam, tao sắp đi du học rồi, bây giờ đang ở sân bay”, sắp đến giờ qua hải quan, cuối cùng Tiêu Tinh không kìm nén được nữa, gọi
diên thoại cho người chị em tốt Vệ Nam.
Vệ Nam ở đầu dây bên kia rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, dường
như vô cùng sững sờ, rất lâu sau đó mới nghẹn ngào nói được hai tiếng:
“Tiêu Tinh…”.
Tiêu Tinh thấy lòng chua xót, vờ như không có chuyện gì xảy
r