Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325450

Bình chọn: 10.00/10/545 lượt.

hiến đấu.

Trước mắt là nấm mồ đang chờ cô nhảy xuống, ai có thể có ý chí chiến đấu được cơ chứ?

Tiêu Tinh buồn rầu tắt màn hình, cầm điện thoại gọi điện cho mẹ. Lúc này, đột nhiên cô rất muốn nghe giọng nói của mẹ.

Giọng nói của Nhạc Lăng vẫn lạnh lùng như thế, chỉ là giọng nói khàn khàn ẩn chứa chút mệt mỏi.

“Con không nhớ Trung Quốc và Mỹ chênh lệch múi giờ sao? Bây giờ là ba giờ chiều, mẹ đang họp”.

“Dạ…”. Tiêu Tinh sững người, nhẹ nhàng nói, “Vậy mẹ cứ họp đi, họp xong rồi con sẽ gọi lại sau”.

“Thôi, mẹ đã ra khỏi phòng họp rồi”. Nhạc Lăng ngừng một lát, “Đã quá nửa đêm rồi còn chưa ngủ sao?”.

“Vâng, con đọc tiểu thuyết. Tình tiết quá hấp dẫn, con đọc đến cuối truyện, xúc động quá không ngủ được”.

“Biết ngay mà”, Nhạc Lăng lườm một cái, “Sắp vào học rồi chứ, sống ở nhà chị họ có quen không?”.

“Quen ạ, tốt lắm ạ”. Tiêu Tinh ngừng một lát, cuối cùng

chuyển sang chủ đề chính, nghiêm túc nói, “À đúng rồi mẹ ơi, hồi ấy lúc

lấy bố, mẹ đã nghĩ thế nào?”.

“… Tiêu Tinh”, Nhạc Lăng im lặng một lúc, đột nhiên cao giọng nói, “Con bị làm sao đấy! Con gọi điện lúc mẹ đang họp để hỏi mẹ hồi ấy lấy bố con đã nghĩ như thế nào? Con nói xem mẹ nghĩ thế nào?”.

“… Dạ”, Tiêu Tinh cười gượng rồi xoa đầu, “Con chỉ muốn nghe

suy nghĩ của người từng trải như mẹ, đến lúc con kết hôn cũng muốn tham

khảo ý kiến của mẹ”.

“À, vậy à”, Nhạc Lăng mỉm cười, bình tĩnh nói, “Lúc ấy mẹ chỉ muốn đi khỏi nhà, con có muốn tham khảo không?”.

“…”. Tiêu Tinh im lặng một lúc, “Mẹ mau đi họp đi, con không làm phiền mẹ nữa, con cúp máy đây, tạm biệt!”.

Haizz, vốn dĩ muốn vun đắp tình cảm mẹ con, sắp kết hôn rồi

đột nhiên rất muốn nói với mẹ những điều thầm kín trong lòng, ôm chầm

lấy mẹ khóc nức nở. Nhưng… mẹ cô hoàn toàn không cho cô cơ hội ấy.

Tiêu Tinh nghĩ một lúc, cảm thấy trước khi lấy chồng mà không tâm sự với bố mẹ hình như vẫn thiếu chút gì đó, không nản lòng gọi điện thoại cho bố. Từ nhỏ cô đã thân thiết với bố hơn, nói chuyện cũng hợp.

Có lẽ bố sẽ đồng cảm với cô, thậm chí cảm động vì những gì cô đã hy sinh cho nhà họ Tiêu, không biết chừng còn nói vài câu như Tiêu Tinh, con là niềm tự hào của nhà họ Tiêu chúng ta để khích lệ cô.

“Bố ạ, con là Tiêu Tinh”. Đầu dây bên kia đã nhấc máy nhưng

lại im lặng không nói gì. Tiêu Tinh nói tiếp, “Con biết có chênh lệch

múi giờ nhưng thật sự con rất muốn nói chuyện với bố. Haizz, con vừa gọi điện cho mẹ, bị mẹ mắng cho té tát mặt mày, thấy ấm ức mà không biết

trút đi đâu. Nghe nói năm ấy bố mẹ kết hôn cũng là do người khác giới

thiệu đúng không ạ? Xem mặt rồi thì quyết định kết hôn. Tính cách của

hai người khác biệt nhiều như vậy, sau khi kết hôn có thể sống với nhau

được không? Mẹ đúng là ghê gớm, sao bố có thể chịu đựng mẹ bao nhiêu năm như thế? Con thật sự rất khâm phục bố”. Đầu dây bên kia vẫn im lặng đến đáng sợ, đột nhiên Tiêu Tinh thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng thở

khiến cô thấy sống lưng lạnh buốt.

“Bố ạ?”. Tiêu Tinh có chút nghi ngờ.

Vẫn chưa bình tĩnh lại thì bên tai vang lên một giọng nói u ám.

“Ta là mẹ con”.

Tiêu Tinh sững người, suýt chút nữa thì rơi điện thoại. Trời

ơi! Vì sao lần trước bố gọi điện cho cô cô gặp mẹ, lần này cô gọi điện

cho bố vẫn gặp mẹ?

“Mẹ…”. Tiêu Tinh gần khóc.

Nhạc Lăng hầm hầm nói: “Con đúng là đồ ngốc! Lập tức kiểm tra lại danh bạ điện thoại, nhìn xem số điện thoại của bố có phải là đầu

139 không?”.

Tiêu Tinh ngoan ngoãn kiểm tra, “Đúng ạ, đầu 139 không sai”.

“Lại còn dám nói là không sai?! Đầu 139 là điện thoại của ta! Bố con dùng đầu 131, con không biết sao? Có phải là cả bố cả mẹ đều lưu một số, lần nào nhắn tin cũng nhắn hết sang máy của ta?”. Nhạc Lăng nói rồi tắt máy luôn, chỉ còn lại tiếng tút tút.

“…”.

Tiêu Tinh bực tức tra danh bạ điện thoại, quả nhiên số của bố và mẹ đều là cùng một số đầu 139.

Chả trách lần nào cô cũng xui xẻo như thế, lại còn tưởng là trùng hợp. Thì ra là tự tạo nghiệp chướng, không thể sống được.

Tiện tay mở hộp thư đến, đột nhiên Tiêu Tinh phát hiện một chuyện đáng sợ hơn.

Tối qua số điện thoại đầu 131 nhắn tin cho cô: “Tiêu Tinh, đến New York đã thấy quen chưa?”.

Cô nhắn lại là: “Cảm ơn sự quan tâm của bạn, mình rất ổn, có

thể phiền bạn bỏ thêm một hào phí nhắn tin, nói cho mình biết bạn là ai

được không?”.

Sau khi đọc được tin nhắn này, cô lẽ bố cô đã phải kìm nén một lúc rất lâu mới không trực tiếp nhắn lại: “Tao là bố mày đây!”.

Tiêu Tinh nhăn nhó, vội vàng trả lời tin nhắn ấy: “Bố ạ, con

xin lỗi, con lưu số của bố thành số của mẹ, con xin lỗi, xin lỗi bố!”.

Một lúc sau, bên kia bình tĩnh nhắn lại: “Không sao, bố quen rồi”.

Hic… Đúng là bi thảm. Trong lòng bố mẹ, rốt cuộc hình tượng của cô là thế nào đây! Như thế mà cũng quen được!

Tiêu Tinh buồn rầu, nhìn chằm chằm vào hàng chữ ấy, một lúc

sau mới bực tức nhắn lại. “Bố, con định kết hôn với Thẩm Quân Tắc,

chuyện này bố thấy thế nào?”.

“Tiêu Tinh, bây giờ là ba giờ sáng giờ New York. Con chắc

chắn là mình đang nói chuyện trong trạng thái tỉnh táo chứ? Con thử véo

vào tay mình xem có đau


Old school Easter eggs.