
c quản gia chậm rãi nhíu mày, trực giác nhạy cảm vì quanh năm bị Đường Tâm bồi dưỡng ra được, khiến
ông cảm giác được bất an.
“Tiểu thư muốn tìm người nào thử?” Sống hơn 50 tuổi, mạc quản gia rất ít khi bất an như vậy.
Đường Tâm cúi đầu nhìn tay mình, che giấu ánh sáng trong mắt.”A, ông cũng biết, số người cháu gặp không nhiều lắm, dĩ nhiên đối tượng có thể lựa chọn làm thí nghiệm cũng không nhiều.” Một hồi lâu sau mặt cô mong
đợi ngẩng đầu, cẩn thận quan sát lão quản gia.”Lon nước ngọt vừa rồi
ngon không ạ? Ông cảm thấy thế nào?”
Nghe hàm ý trong lời nói của Đường Tâm, sắc mặt của mạc quản gia đột nhiên trở nên tái nhợt, đột nhiên cầm cổ mình, giống như muốn đem tất
cả nước ngọt nôn ra.
“Cháu. . . . . . Cháu. . . . . .” Mạc quản gia nhịn không được nữa,
vội vàng vọt vào một gia đình lân cận, vội vàng mượn toilet, ông cũng
không nguyện ý khiến mình “Vãn tiết khó giữ được” (>o<, người ta
là trinh tiết, còn ông là vãn tiết, hắc hắc).
Ông hoàn toàn xác định Đường Tâm đã khôi phục khỏe mạnh, cô lại khôi phục thành tiểu ác ma!
Đường Tâm bị vứt bỏ một mình ở con đường, lấy ra quyển bút ký, vội vã ghi chép.
“Mị dược lại khiến đàn ông muốn ói sao?” gương mặt cô khốn hoặc,
tiếp tục đi về phía trước, thân ảnh nho nhỏ từ từ biến mất trên đường
con nhỏ xa tít tắp.