80s toys - Atari. I still have
Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy

Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321963

Bình chọn: 9.5.00/10/196 lượt.

m hắn hao tâm tổn sức. Hắn không đến càng khiến Wagner mừng rỡ. Chẳng ai đến quấy rầy anh và Chân Chân hoan ái nữa rồi!

Lần tiếp theo Mark xuất hiện ở tầng hầm là lúc mang hộ chiếu của Chân Chân tới. Wagner nhận lấy hộ chiếu, nhìn lướt qua tấm ảnh trên đó.

Mặc dù bề ngoài Chân Chân bình thường, đánh giá khách quan thì dừng ở mức dễ nhìn nhưng không ngờ trông lại có vẻ rất ăn ảnh, bộ dạng đã nhỏ hơn so với tuổi thực rồi mà qua ảnh lại càng nhỏ hơn, giống như là trẻ mãi không già vậy, non thực không cách nào tả nổi!

“Hộ chiếu của cô ấy tôi giúp cậu làm xong rồi, lúc nào cậu định về nước?” Vấn đề này Mark hỏi đi hỏi lại nhiều lần đến nỗi làm Wagner phát ngán rồi, giống như là không còn đủ nhẫn nãi mà chứa chấp anh, muốn đuổi anh đi vậy.

Chỉ riêng Wagner vẫn rõ, Mark chỉ đơn giản suy nghĩ cho anh, muốn anh sớm rời khỏi Bagdad, thoát khỏi vòng vây bị người người đuổi giết.

“Mark, giúp tôi một việc nữa, đặt hai vé máy bay về Dolly hi Mia.”

“Không thành vấn đề!” Mark hớn hở đáp ứng, dường như đây là câu đồng ý nồng nhiệt nhất mà trước nay hắn nói với Wagner. Cũng chẳng phải trước đây hắn không nồng nhiệt nhưng lần này hình như hơi nhỉnh hơn một tí.

“Mark, mấy ngày nay… làm phiền cậu.” Wagner cầm trong tay hộ chiếu của Chân Chân, chân thành biểu đạt sự biết ơn của mình.

Mark vỗ vỗ vai anh, nói: “Phiền gì mà phiền! Bạn bè với nhau, làm gì phải khách sáo thế?”

“Về sau nếu cậu tới Dolly hi Mia nhất định phải báo cho tôi một tiếng. Chỗ ở, ngày ba bữa, tôi bao hết!”

“Đương nhiên! Khẳng định không tha cho cậu đâu!”

Hai người cười ha ha.

Có một người bạn như Mark, Wagner quả rất may mắn.

Ngày mai phải rời Bagdad mà quần áo của Chân Chân chỉ có mấy bộ dành cho vũ nữ thoát y mặc. Bởi tầng hầm hiếm người, bình thường cũng chỉ có hai người bọn họ, trừ thỉnh thoảng Mark tới chơi và nhân viên phục vụ đưa cơm xuống nên ăn mặc mát mẻ cũng chẳng sao. Tuy nhiên mai phải ra sân bay rồi, anh đâu thể nào để cô mặc một bộ quần áo che chẳng được mấy tấc thịt trên người chứ?

Trước kia chẳng bao giờ anh nói mình là người rộng rãi, bởi đơn giản chính anh không phải loại người đó.

Anh chẳng thừa chút rộng rãi nào để có thể cho phép cô gái của mình ăn mặc sexy giữa nơi công cộng, lồ lộ ra cho người ta thấy! Cơ thể trắng nõn non mềm của Chân Chân vì sao phải để cho thằng khác dòm? Trừ anh ra, bất cứ ai cũng không xứng!

Sau khi Mark đưa hộ chiếu xong và rời đi, Wagner lôi Chân Chân lên giường hung hăng làm một lần, thẳng cho tới lúc cô ngất lịm đi. Thừa dịp cô ngủ say, anh rời khỏi tầng hầm, ra ngoài đường tới một cửa hàng quần áo, kỹ càng lựa chọn cho Chân Chân một bộ quần áo thích hợp.

Cái kiểu “thích hợp” của Wagner chính là… trừ mặt ra, cổ, hai tay, hai chân, chỗ nào cũng không được lộ nữa! Chẳng những ống tay áo dài ngoằng, gấu váy cũng phải phủ mắt cá chân, ngay cả nữ tu sĩ cũng chẳng ăn mặc bảo thủ tới vậy!

Vui vẻ tính tiền, bỏ quần áo vào túi nylon, anh hớn hở trở về Huyền Nhật. Đột nhiên giữa đường bỗng có hơn hai mươi tên đàn ông bao vây anh tứ phương tám hướng. Không phải chứ? Hai lần ra ngoài mua quần áo cho Chân Chân thì cả hai lần đều bị hội đồng? Là số anh quá xui hay là số chúng quá hên đây?

Cầm đầu hai mươi mấy tên này cũng là tên cầm đầu lần trước, chỉ có điều hôm nay hắn không mặc áo sơ-mi màu gỉ sét nữa mà mặc một chiếc sẫm màu.

“Lại gặp rồi, trùng hợp nhỉ?” Ngày mai Wagner về nước rồi, rốt cuộc chẳng cần lo đánh đấm với bọn ruồi muỗi này nữa, vậy nên anh khó có lúc tốt bụng, mỉm cười nhạo báng: “Trông mấy người rất có tinh thần đấy!”

“Điện hạ, ngài cũng vậy, rất có tinh thần.” Tên cầm đầu đáp trả.

“Tụi mày còn không chịu ngừng đuổi bắt tao sao?” Thật cố chấp!

“Ngày nào chưa bắt được điện hạ, chúng tôi sẽ không buông tha.”

“Haizzz…” Xem ra trận ác chiến hôm nay không thể tránh khỏi rồi.

Thực sự một chút Wagner cũng chẳng muốn đánh nhau. Anh tình nguyện hao tổn thể lực và tinh lực của mình trên người Chân Chân chứ chả phải lũ đầu trâu mặt ngựa này. Như thế quá lãng phí!

“Được rồi! Muốn bắt tao… thì xông lên đi! Xem xem bản lĩnh của tụi mày có bao nhiêu!” Dù là một chọi hai mươi hay một chọi một gì Wagner anh cũng có thể thành thạo ứng phó hết.

Đầu óc bay xuống dưới tầng hầm, nơi Kiều Chân đang mê man, lúc này Wagner chẳng muốn tốc chiến tốc thắng nữa, càng không muốn có vết thương xuất hiện trên mình, đỡ làm cô nhóc kia lại phải lo lắng. Vì vậy trong khi đánh nhau, anh che mặt rất kỹ, dao găm đâm tới cũng là né trước rồi mới xử lý sau, còn túi nylon quần áo của Chân Chân được anh siết thật chặt.

Tình huống bất lợi như trên làm tay chân anh bị trói buộc, đánh không được lưu loát, ngực bị đấm cho một cú.

Đau thì có đau, may xương phổi vẫn chưa sao.

Từ khi biết đánh nhau tới nay, Wagner chưa từng phải băn khoăn nhiều thế này bao giờ: không muốn bị thương trên mặt, không muốn bị thương trên người, còn không muốn làm mất túi quần áo mua cho Chân Chân như lần trước nữa.

Vòng vây lần này giải quyết quá tốn thời gian, cũng là lần giằng co lâu nhất từ trước đến nay của Wagner, vừa không dám động tay đ