XtGem Forum catalog
Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327630

Bình chọn: 8.5.00/10/763 lượt.

ìm được cái chìa khóa, vừa đi

tới cửa phòng mình, tra chìa vào ổ khoá, mở cửa. Động tác làm liền một

mạch, không có lấy một chút do dự.

Nhưng trong mắt Tiêu Bạch Minh, một chuỗi động tác này, biểu thị cô muốn nhanh chóng thoát khỏi anh.

Bắt đầu từ khi nào thì trong thế giới của Đồng Thiên Ái, anh càng lúc

càng xa cách? bắt đầu từ khi nào thì người đàn ông họ Tần đã xâm nhập

vào lòng cô?

Khóe miệng nâng lên thành một nụ cười nhạt, có chút khổ sở.

Tiêu Bạch Minh a Tiêu Bạch Minh! Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa rõ sao?

Tất cả đều có thể lý trí, nhưng đối với tình yêu sẽ không thể chịu nổi

một đòn! Không có thứ tự đến trước hay sau, càng không có phân chia cao

quý hèn mọn, chỉ đơn giản là thu hút lẫn nhau...

Đúng a! Có lẽ ngay cả Thiên Ái cũng không có phát hiện, cô lại bất tri bất giác bị Tần Tấn Dương hấp dẫn!

Nhưng là anh thực sự thật không cam lòng! Lớn như vậy, không có ra sức

tranh thủ qua cái gì! Vẫn bình bình đạm đạm! Duy nhất muốn tranh thủ,

chỉ là Đồng Thiên Ái! Chỉ có Đồng Thiên Ái!

Cho nên, xin tha thứ cho sự ích kỷ của anh!

Tha thứ cho anh, rõ ràng đã nhìn ra Thiên Ái đối với Tần Tấn Dương không phải là không có cảm giác, nhưng lại còn cố ý giữ cô ở bên cạnh! Cho dù biết mình ích kỷ, nhưng không cách nào tự kiềm chế!

Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. . . . . .

"Thiên Ái!" Mắt thấy cửa phòng sắp đóng, Tiêu Bạch Minh hô một tiếng.

Đồng Thiên Ái vội vàng quay đầu lại, tay nhỏ bé nắm cửa, khuôn mặt khẩn

trương, yếu ớt nói, "Anh Bạch Minh. . . . . . Dạ. . . . . . Thế nào. . . . . ."

Này! Đồng Thiên Ái! Ngươi thật là đại ngu ngốc! Ngươi lại còn không biết xấu hổ hỏi Anh Bạch Minh thế nào?

Anh không có hỏi ngươi thế nào, thậm chí còn không hỏi chuyện trước đó,

đã là rất khoan dung đối vơi ngươi rồi! Đồng Thiên Ái! Ngươi thật là

không biết phân biệt!

Tiêu Bạch Minh không có để ý câu hỏi của cô, trong lòng lại cực kỳ khẩn trương, cố ý làm bộ như chuyện gì cũng không có xảy ra.

Cười hỏi, "Thật xin lỗi! Thiên Ái! Buổi tối quá bận rộn! Vốn là nên gọi

điện thoại cho em! Đều là anh không tốt! Thiên Ái. . . . . . Em ăn cơm

chưa? . . . . . ."

Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, áy náy trong vừa rồi lại dâng lên như thuỷ triều.

"Ăn rồi!" Buồn buồn nói.

"Vậy thì tốt! Đi ngủ sớm một chút đi! Ngày mai. . . . . . Công ty có

chuyện. . . . Không thể đưa em đến công ty được. . . . . . Buổi tối. . . . . . Cùng nhau ăn cơm được không?" Giọng điệu đầy thỉnh cầu.

"Được!" Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút chua xót, cô có thể nào trả lời không được đây? Thật sự là không làm được!

. . . . . .

Đóng cửa phòng lại, dựa lưng vào cửa, từ từ nhắm hai mắt lại.

Bỗng nhiên lại mở mắt, mở ra túi đeo lưng tìm kiếm di động. Tùy tiện

nhấn nút, thật đáng buồn phát hiện —— điện thoại di động không biết từ

lúc nào đã hết pin rồi !

Anh Bạch Minh. . . . . . Tại sao không nói. . . . . . Thật ra thì anh có gọi điện thoại tìm em. . . . . .

Chỉ là điện thoại của em. . . . . . đã tắt máy. Từ trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy róc rách, đột nhiên ngừng

tiếng vang, ngay sau đó là tiếng bàn chải đánh răng “roạt roạt…..”. Đứng trước gương, Đồng Thiên Ái nhắm mắt lại, từ từ suy nghĩ.

“Ngô……..” Tại sao cảm giác rất áp lực………

Buổi sáng, phát hiện ra tâm tình rất tệ. Tuy nhiên bản thân vẫn không

hiểu , vấn đề nằm ở chỗ nào. Tâm tình phức tạp trở nên trống trơn, dường như không có mục tiêu……

Nếu như nói, mục tiêu nghĩ ra trước tiên là trường học, rồi tìm một công việc ổn định.

Như vậy hiện tai…..Đồng Thiên Ái…..Mục tiêu bây giờ của cô là cái

gì?....... Gả cho anh Bạch Minh……Làm Tiêu phu nhân à…..Sau này mỗi ngày

làm bạn cùng anh?.......

Là như vậy sao? Vậy là, ước nguyện ban đầu thay đổi rồi sao?

Nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng tắm, khí trời có chút u ám. Mùa thu cũng đã trôi qua mau, mùa đông cũng mau tới rồi. Mùa xuân sang năm, vẫn muốn mỉm cười nghênh đón như cũ…….

Chợt đem bàn chải trong miệng rút ra, dùng nước ấm súc miệng.Nhẹ nhàng

mà sung sướng rửa mặt xong, soi mình trong gương, nở nụ cười.

Ách……. Nụ cười có chút cứng ngắc…….. Đồng Thiên Ái…..Cô làm sao cười

xấu đến như vậy……. cười đến nỗi so với khóc còn khó nhìn hơn…..

Ra khỏi phòng tắm, tầm mắt dừng trên sofa phòng khách. Một cái áo khoác lớn, phong cách Hip-Hop, vật sở hữu của tên biến thái chết tiệt!

Tức giận xông ra ghế sa lon, đem áo khoác ôm vào, giống như như là dùng chiếc áo khoác này đem chủ nhân của nó ôm vào. Mặc dù là cùng sinh

hoạt, nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tình.

Trở tay, muốn mang áo khoác ném xuống đất, lấy nó ra phát tiết.

Tay vừa giơ cao quá đỉnh đầu, động tác lại ngừng lại. Mím mím môi, có

chút tức giận đem áo khoác bỏ về trên ghế sofa. Đôi tay chống nạnh, có

chút cảm giác vô lực.

“Biến thái chết tiệt…….. Anh với cái áo khoác cùng nhau biến đi……”

Vỗ vỗ đôi tay, đi về phòng nghỉ của mình, cầm áo lông dày. Mặc vào từ

trên đỉnh đầu, cảm giác thật ấm áp, cái loại cảm giác mềm nhũn đó, giống như là mẹ.

Đồng Thiên Ái mặc áo vào, quay trở lại phòng khách lần nữa. Đứng lại

trước hình treo ở vách