
cử viên cháu dâu
tương lai! Hơn nữa, ở Anh quốc, bọn họ căn bản không hỏi ý kiến anh,
tuyên bố ra ngoài Tần Du hai nhà đám hỏi!"
Hai nhà đám hỏi? . . . . . . Tuyên bố ra bên ngoài? . . . . . .
Đồng Thiên Ái buồn bực hạ xuống, suy tư ý tứ trong lời của hắn .Chợt,
chợt từ trên ghế nhảy lên, có chút tức giận quát, "Tử biến thái! Ý tứ
chính là trên danh nghĩa hai ngươi chính là đã hứa hôn?"
"Không phải! Em hãy nghe anh nói a!" Tần Tấn Dương cảm thấy thật gấp, không biết nên làm sao cùng cô giải thích.
Đồng Thiên ái dùng sức lắc đầu, không cách nào tỉnh táo lại. Đi một
vòng lớn như vậy, khi cô đối với hắn để xuống phòng bị, hắn lại muốn
nói cho cô biết, hắn đã hứa hôn?
Thật sự quá khôi hài rồi ! Khôi hài đến không cách nào tiếp nhận!
"Tôi không muốn nghe! Tần Đại tổng tài, tôi chỉ biết anh đã lừa dối tôi! Tại sao anh trước… không đúng… tôi nói, anh có vị hôn thê! Hơn nữa cô
ấy là thanh mai trúc mã của anh chứ?" Thanh âm có chút tự giễu, ngay
cả mình cảm giác đến trong giọng nói chua xót.
Tần Tấn Dương nghe ra trong giọng nói của cô là ghen tị, nhưng là bây
giờ không kịp vui vẻ rồi. Nếu như gây nữa đi xuống, Gai nhỏ nói không
chừng lại muốn cách xa hắn!
"Em yêu! Em hãy nghe anh nói! Lúc đó anh không có ở Anh quốc, anh căn
bản cũng không biết! Bọn họ tuyên bố ra ngoài, về sau anh mới nhận được tin tức! Nhưng là, anh tuyệt đối không nghĩ muốn kết hôn cùng Du Ty
Kỳ!"
Trời mới biết, hắn tránh còn không kịp! Thế nào còn có thể muốn cưới cô đây?
Tính đi tính lại, đều là lỗi của lão đầu tử!
Đồng Thiên Ái khắc chế tâm tình, đẩy ra cái tay của hắn đang cầm của
mình. Nghiêng đầu, chống lại hắn, nâng lên khuông mặt tươi cười. Lạnh
nhạt nói, "Tần Đại tổng tài! Tôi không thích làm người thứ ba! Anh có
hiểu hay không?"
Đúng a! Cô coi là cái gì đây? Cô nhi! Hai bàn tay trắng! Cái gì cũng không có! Cùng hắn một chút cũng không xứng!
"Anh sẽ giải quyết tốt! Anh sẽ đem chuyện này giải quyết! Em phải tin
tưởng anh a! Bà xã!" Tần Tấn Dương cảm thấy bất đắc dĩ, đưa ra cánh
tay dài, muốn ôm cô.
Đồng Thiên Ái đưa tay đẩy hắn ra, chỉ vào mũi của hắn nói, "Bắt đầu từ
bây giờ tôi trở về phòng nhỏ làm việc! Còn có! Không cần kêu tôi là bà xã!”
Xoay người, không chút do dự nào hướng cửa lớn đi tới.
"Em yêu!" Tần Tấn Dương ngử khí gấp gáp, nhưng cũng không dám đi cản cô.
Giọng nữ đầy tức giận truyền đến, "Tôi cảm thấy được chúng ta còn chưa
là gì của nhau, đối với người đã hứa hôn tôi không có hứng thú!" Nói
xong,liền ra khỏi phòng làm việc. Edit:taichung_mira
beta:yunafr
Tần Tấn Dương nhìn ra cửa lớn, bóng dáng cô đã biến mắt trong đáy mắt,
chợt cảm thấy phiền não lạ thường, trong lòng lại giống như có cả một
đám lửa, nhưng không có cách nào phát tiết
“Đáng chết!”
Khẽ nguyền rủa một tiếng, đồng thời xoay người, tay nắm lại thành quyền, gân xanh nổi cả lên, ngay sau đó liền nặng nề đánh vào bàn làm việc
Chuyện như thế nào lại chuyển thành tình huống như vậy! Thật là đáng chết!
Có chút chán chường, ngồi xuống ghế, đưa tay che chán. Thật vất vả mới
được như bây giờ, tự nhiên Du Ty Kỷ đột nhiên xuất hiện, quậy tất cả
thành một đống rối tinh rối mù
Vừa giận vừa đùng đùng đứng lên, đi tới trước bàn làm việc. Ngồi trên
ghế lớn, đưa tay đè xuống điện thoại nội bộ. Ngay sau đó, âm thanh “Uc
ục---“ vang lên
Điện thoại thông sau ba giây, âm thanh có chút thê lương của Quan Nghị truyền đến; “Dạ?... Ngài nói sao ạ…”
“Gọi điện về biệt thự! Hỏi Vương mụ, Du Tư Kỷ về đến nhà chưa!” Tần Tấn Dương ngưng giọng nói
Quang Nghị khán nghị một tiếng, vô cùng không chịu nổi nói: “Làm ơn!
Ngài không phải biết số sao? Sao không tự mình gọi điện về? Thiệt là!”
“ÍT nói nhảm! Bảo cậu gọi thì cậu liền gọi đi! Nếu như xác định cô ấy đã về biệt thự! Vậy liền lập tức lái xe về, nghĩ hết biện pháp, đem Du Tư
Kỷ kéo về Anh cho tôi!” Tần Tấn Dương không chút nghĩ ngợi, trực tiếp ra lệnh
Đầu điện thoại bên kia Quang Nghị rống lớn: “Cái người này, tên tiểu tử thúi! Loại chuyện như vậy cũng quăng lên người tớ…”
“Tôi không muốn gặp lại cái người bám như khỉ đó nữa, cậu nói thẳng tớ
đuổi cô ta đi cũng được!” Không nói thêm lời nào, liền cúp điện thoại
Bên kia, Quang Nghị cầm ống nghe máy, vô cùng oán trách, khẽ nguyền rủa: “Cái gì a! Tại sao lại biến thành tôi rồi! Sao lại muốn tôi đi đối phó
với Du Tư Kỷ!”
Chợt, trong đầu không báo trước hiện lên một thân hình mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn
Cảm thấy một dòng nước ấm bắt đầu khởi động, nhưng ngay cả bản thân cũng không phân biệt được đây là cái gì. Dạ? Là rung động sao? Còn là kích
động nữa? Mấy năm không thấy cô, sao lại có thể có loại cảm giác này…
Lắc lắc đầu, muốn hất ra thân ảnh ảo ảnh vẫn lưu lại trong đầu kia
Đưa tay nhanh nhấn mấy số điện thoija, ở giây đầu tiên liền thông, anh
liền hỏi: “Vương mụ! Tôi là Quang Nghị! Từ Kỳ có ở nhà không?”
“Từ Kỳ tiểu thư? Từ Kỳ tiểu thư không phải vẫn luôn ở Anh sao?” Âm thanh của Vương mụ toàn bộ đều là nghi hoặc
Quang Nghị nhíu mày, gương mặt trẻ con thoáng qua chút lo âu, liền giải
thích: “Hô