
là được rồi!"
Tần Nhân Tông đôi tay nắm gậy đầu rồng hướng sàn nhà gỏ gỏ, trầm giọng nói, "A Quản! Đưa tiễn bác sĩ!"
"Dạ! Lão gia!" Chú Quản mở miệng ứng tiếng.
Ngay sau đó, hắn đi tới bên cạnh bác sĩ, khiêm tốn nói, "Làm phiền bác sĩ! Bên này mời!"
"Không cần khách khí! Đây là việc chúng tôi phải làm!" Bác sĩ khách sáo mỉm cười, mang theo hộ lí đi ra khỏi phòng.
Bên trong gian phòng, chỉ còn lại Tần Nhân Tông cùng với Tần Tấn Dương nằm ở trên giường bệnh đang ngủ mê.
Không có người nói chuyện, an tĩnh tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở.
Đột nhiên, trên giường lớn Tần Tấn Dương nhíu mày, lắc đầu, lo lắng hô,
"Đồng Thiên Ái. . . . . Em đang ở đâu. . . . . Thiên Ái. . . .. . Em
đang ở đâu. . . . ."
Tần Nhân Tông nghe được hắn la lên, chỉ là giận tái mặt.
Cư nhiên ở lúc hôn mê, còn lo lắng cho cô bé kia. Cái cô bé gọi là Đồng
Thiên Ái kia, đối với hắn mà nói, thực sự quan trọng vậysao? Không thể
không có cô?
Lúc này, Chú Quản đã trở lại.
Hắn đi tới bên cạnh Tần Nhân Tông, hồi bẩm nói, "Lão gia! Người đã đưa đi!"
"Uhm!" Tần Nhân Tông đáp một tiếng, ánh mắt vẫn như củ lưu tại trên mặt
tôn tử của mình. Vừa mở miệng hỏi, "Thông báo cho mẹ của Tấn Dương rồi
sao?"
Chú Quản khẽ cúi người xuống, nói, "Đã thông báo qua! Phu nhân và Kỳ Kỳ
tiểu thư đang từ Basingstoke chạy về Luân Đôn, tin tưởng không lâu sẽ
đến!"
"Chúng ta đi ra ngoài đi!" Tần Nhân Tông thâm trầm nhìn Tần Tấn Dương đang hôn mê, lúc này mới thu hồi ánh mắt .
Ông đứng dậy, hướng ngoài phòng ngủ đi tới.
Chú Quản đi theo phía sau ông, cùng nhau ra khỏi gian phòng .
Trên giường lớn Tần Tấn Dương như cũ ngủ mê không tỉnh, chỉ là thì thỉnh thoảng nỉ non một tiếng, vạn phần đau khổ.
"Đồng Thiên Ái. . . . . ."
Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, rồi lại rất nóng lòng.
Dường như là sợ không còn kịp nữa. Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời chiếu rọi vào gian phòng.
Cửa phòng ngủ được người mở ra.
Hai người một trước một sau đi vào, hai người đều là thần sắc lo lắng.
Hai người này không phải là người khác, chính là từ Basingstoke đi suốt
đêm trở về - Tần phu nhân cùng với Du Ty Kỳ.
Du Ty Kỳ nhìn thấy Tần Tấn Dương ngủ ở trên giường, mà trên cánh tay của hắn đang truyền dịch. Có chút khó chịu, lên tiếng kinh hô, "Tần ca ca. . . . . . Anh làm sao vậy. . . . . . Tần ca ca. . . . . . Anh không sao
chớ. . . . . ."
"Kỳ Kỳ. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Không cần ảnh hưởng đến Tần ca ca của con . . . . ." Tần phu nhân vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Du Ty Kỳ vội vàng nói một tiếng, cũng là run rẩy nghiêng đầu sang nhìn
về Tần phu nhân, bất an hỏi, "Mẹ! Tần ca ca , anh ấy thế nào? Anh ấy
không có sao chứ?"
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Tần Tấn Dương !!!
Số lần mà hắn ngã bệnh có thể đếm trên đầu ngón tay! Cẩn thận ngẫm lại,
tựa hồ ở trong trí nhớ của cô, chỉ có hai ba lần hắn ngã bệnh, hơn nữa
chỉ là cảm vặt ho khan, nghỉ một ngày là tốt!
Nhưng hiện tại, hắn lại phải nằm ở trên giường, còn truyền nước biển.
Điều này bảo làm sao mà người ta không thể không lo lắng đây?
Tần phu nhân đi tới bên cạnh Du Ty Kỳ, cúi đầu nhìn con trai của mình.
Nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, trong lòng đột nhiên đau đớn. Con trai
của mình từ lúc nào liền trở nên tiều tụy như vậy!
"Kỳ Kỳ! Ngày hôm qua thời điểm Chú Quản gọi điện cho mẹ, chú ấy nói với
mẹ Tấn Dương chỉ là thân thể suy yếu, tỉnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏe thôi!
Cho nên Kỳ Kỳ không phải lo lắng! Biết không?"
Du Ty Kỳ nghe cô nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
Ngồi ở trên ghế lớn khác, một đôi tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay to của hắn.
Tần phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của Du Ty Kỳ, trấn an nói, "Kỳ Kỳ
thật là một đứa bé ngoan! Tấn Dương có một cô em gái tốt giống như con
vậy, thật là phúc khí nó!"
Mặc dù hai người không làm được vợ chồng, nhưng đối với thân phận hiện tại như vậy,bà cũng cảm thấy vui vẻ rồi!
Vô luận như thế nào bà vẫn coi Kỳ Kỳ như con gái mình từ trước tới giờ.
Ngược lại, giờ phút này trong lòng Tần phu nhân cũng là bắt đầu lo lắng
cho con trai mình. Trước đó Du Ty Kỳ có đối với mình nói qua, Tấn Dương
thích một cô gái tên là Đồng Thiên Ái.
Cô bé trước kia là một phụ tá làm ở công ty hắn.
Xét theo tình huống như vậy khiến cho bà không thể không hoài nghi động cơ của cô bé kia.
Dù sao, cái thế giới này còn rất phức tạp.
Vừa lúc đó, Tần Tấn Dương đang ngủ mê lại thấp giọng hô một tiếng"Đồng
Thiên Ái". Ngay sau đó, cả người đang nằm trên giường thì chợt bật dậy,
một giây kế tiếp lại vô pháp chịu đựng mà hướng về phía sau ngã xuống.
Thân thể lảo đảo ngã trên giường lớn, phát ra một tiếng vang.
"Tấn Dương!"
"Tần ca ca!"
Tần phu nhân cùng với Du Ty Kỳ hoàn toàn bất ngờ nhìn thấy hành động của Tần Tấn Dương, sợ tới mức lên tiếng kinh hô. Vốn trấn định liền biến
mất.
Du Ty Kỳ đứng dậy, lại gần bên cạnh hắn, lo lắng hỏi, "Tần ca ca! Anh
không sao chớ? Tần ca ca! Anh có sao hay không? Có phải là không thoải
mái hay không?"
"Tấn Dương! Không cần hù dọa mẹ!" Tần phu nhân cũng cong