
. . .
Hiện tại. . . . . . Đến lượt anh chờ em. . . . . .
Nhưng em có thể hay không nói cho enh biết. . . . . . Anh phải đợi bao lâu mới có thể gặp em. . . . . . Thiên Ái. . . . . .
Không biết qua bao lâu, cực kỳ lâu.
Lâu đến nỗi hắn cảm thấy toàn thân như đóng băng, động cũng không nhúc nhích được, cả người lạnh như băng.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, dần dần tới gần hắn.
Lần này, hắn như cũ không có mở mắt. Cảm thấy nước mưa không hề rơi vào
trên người hắn nữa, bứt lên nụ cười bất đắt dĩ nói, "Bác không cần thay
con che mưa! Con chỉ là ở nơi này chờ người! Không cần che mưa!"
Nhưng không có người trả lời.
Tần Tấn Dương nhíu mày một cái, trong mũi ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Trên mặt lại có nước rơi xuống, nhưng lại mang theo chút hơi ấm.
Chợt mở mắt ra, ánh mắt chống lại người ở trước mắt, con ngươi nhanh
chóng mở to. Mắt tràn đầy kích động, kinh ngạc. Mà ở đáy mắt của hắn,
toàn thế giới đều chỉ có người trước mắt.
Đồng Thiên Ái một thân áo đen, che dù, cúi đầu nhìn hắn.
Nụ cười trên gương mặt cô vẫn giống như trước, rực rỡ như vậy, nhưng mà trên mặt là nước mắt.
"Em đã trở về!" Cô nhẹ giọng nói. Đồng Thiên Ái ôm lấy hắn thật chặt, giống nhau khẽ cười nói, "Em cũng
rất muốn ăn cơm, nhưng mà lại ngủ thiếp đi, không thể ăn cơm!"
Sau khi tỉnh lại, một đoạn thời gian rất dài cũng không có hơi sức mà đúng dậy vận động.
Anh trai nói, đó là bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều.
Ngay lúc tỉnh lại cô một lòng muốn đi tìm hắn, nhưng anh trai của cô
không cho phép. Huống chi, thân thể của cô cũng không cho phép.
Cô cố gắng điều dưởng thật tốt cơ thể,sau đó anh trai đem tin tức của
hắn nói cho cô biết.Sau khi biết được mọi chuyện cô từ Italy đi máy bay
về Đài Bắc.
Tìm Quan Nghị. . . . . . Nhưng anh ta không có ở công ty. . . . . .
Cô cứ tìm. . . . . . Giống như kẻ điên. . . . . .
Thời điểm bất đắc dĩ. . . . . . cô đi Cô Nhi Viện. . . . . . Ngay sau đó tiếp tục tìm. . . . . . Nghĩ tới sẽ tới chỗ của mẹ. . . . . .
Rốt cuộc. . . . . . khô nghĩ lại thấy hắn ở đây. . . . . .
Thật may là. . . . . . Tìm được hắn. . . . . .
"Ngủ thiếp đi?" Tần Tấn Dương kinh ngạc hỏi.
Hắn càng muốn biết trong khoảng thời gian này cô rốt cuộc đi nơi nào,
làm sao ngủ thiếp đi? Cô bây giờ, nhìn qua cùng trước đó có một chút bất đồng, nhưng nói không ra là nơi nào bất đồng!
Nhưng là, chỉ cần là Đồng Thiên Ái, vô luận cô biến thành hình dáng gì, hắn đều không quan tâm!
Đồng Thiên Ái gật đầu một cái, nhẹ giọng nói, "Đúng a! Em ngủ thiếp đi! Hơn nữa ngủ thật lâu!"
Biết trong lòng hắn quan tâm, nhàn nhạt giải thích, "Chuyện quá phức
tạp! Trong lúc nhất thời nói không rõ ràng! Chờ tới lúc, em từ từ nói
cho anh!"
"Tốt!" Hắn không hề chấp nhất nữa, nghĩ tới cô chính mình trở lại bên cạnh, đây chính là chuyện tình mỹ mãn.
Buông lỏng cô ra, hắn cúi đầu, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng cô. Đôi tay
đang nâng mặt của cô lên, giống như là đang cầm trân bảo, cười cúi đầu,
liền muốn hôn lên môi của cô.
"Hôn em một cái! Sau này em sẽ là của anh đấy! Nơi nào đều không cho đi!"
Đồng Thiên Ái mỉm cười, từ từ nhắm hai mắt lại, chờ đợi hắn hôn.
Nụ hôn của anh, cô nguyện ý tiếp nhận.
Môi của hắn đụng môi của cô thì sau lưng lại đột nhiên có người vô cùng sát phong cảnh hô một tiếng, "Tiểu.. tiểu thư!"
". . . . . ."
". . . . . ."
Tần Tấn Dương nhíu mày, xoay người muốn tìm người đột nhiên mở miệng nói chuyện. Tầm mắt vừa chạm đến người tới, trong lòng càng thêm khốn
hoặc.(Ha.chi: Mình muốn bắn tên kia-.-)
Tiểu tiểu thư? Hắn đang gọi người nào? Thiên Ái sao?
Đã xảy ra chuyện gì?
Giữa bọn họ có quan hệ như thế nào? Ở trong đoạn thời gian cô biến mất này, cô trải qua như thế nào?
Người đàn ông ở trước mắt, một thân áo đen, mà quanh mình hắn tản phát hơi thở có chút khát máu.
Không phải chưa từng gặp qua người trong hắc đạo, nhưng người này mang lại cho hắn cảm giác máu lạnh, quá cường liệt.
Hắn khẩn trương đưa tay đem Đồng Thiên ôm vào trong ngực, ngưng mắt, lạnh lùng quát nói, "Anh là ai! Anh muốn làm cái gì!"
"Không có gì đâu! Không phải lo lắng ! Hắn sẽ không làm gì chúng ta!"
Đồng Thiên Ái vòng tay qua hông của hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của hắn,
muốn trấn an hắn.
Cô cười, đưa mắt hướng tới người đàn ông áo đen, mở miệng hỏi, " Thụ! Chuyện gì!"
Người đàn ông đứng ở trước mặt bọn họ, vô cùng cung kính cúi đầu, trầm
giọng nói, "Tiểu tiểu thư! Điện hạ đã tới Anh quốc! Ngài ấy muốn thuộc
hạ mang tiểu tiểu thư cùng với Tần thiếu gia, hiện tại lập tức bay đi
Anh quốc!"
"Anh hai đi Anh quốc làm cái gì?" Đồng Thiên Ái nhăn mày, tò mò hỏi nói.
Cái anh trai hắc đạo kia, có phải là muốn ép buộc gia gia Tần Tấn Dương, muốn ông ta đồng ý cho Tần Tấn Dương cưới cô đi! Không tốt! Nếu Tần gia gia không đáp ứng, anh hai có thể hay không động thủ!
Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Tần Tấn Dương, kéo tay của hắn qua, chạy về phía trước, "Tấn Dương! Chúng ta nhanh đi Anh quốc! Em sợ anh hai sẽ buộc gia gia anh phải đồng ý để chúng ta ở chung một chỗ!"
"Đến lúc đó anh ấy động thủ, hậu quả không ai ngăn nổi!"
"Không c