The Soda Pop
Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325124

Bình chọn: 7.00/10/512 lượt.

của anh ta, sắc bén

mà nhìn chằm chằm vào mình, cái loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống đó, làm cho anh hít thở không thông.

Cái cảm giác bị áp bách đó. . . . . . Chỉ Vương giả mới có. . . . . .

"Thiên Ái. . . . . . Anh ấy là. . . . . ." Tiêu Bạch Minh nghi ngờ hỏi.

Đồng Thiên Ái ngây ngốc đứng tại chỗ, đối với việc anh ta đột nhiên xuất

hiện cảm thấy chuẩn bị không kịp. Anh ta tại sao lại ở lầu dưới của cô?

Anh ta tới nơi này làm gì? Anh ta muốn làm gì?

Tần Tấn Dương nâng lên nụ cười kiểu chiêu bài khiêu khích, liếc Đồng Thiên Ái, "Chào anh! Tôi là. . . . . ."

". . . . . ."

Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ?

Đồng Thiên Ái vội vàng cắt đứt lời của anh, bước nhanh chạy đến bên cạnh Tần Tấn Dương, giống như thân mật kéo cánh tay của anh, "Anh ấy là anh họ

của em!"

Anh họ? Nụ cười của Tần Tấn Dương càng thêm lộ ra vẻ quỷ dị.

Trầm mặc không nói nữa, hứng thú ngang nhiên liếc mắt nhìn Đồng Thiên Ái.

Nhìn thấy thần sắc hốt hoảng của cô, đưa mắt ra hiệu" Em nợ tôi lần thứ

nhất" . "Anh họ! Anh từ Đài Nam cố ý đến thăm em sao? Em thật sự là quá cảm động!"

"Lần sau tới, nhớ nói trước cho em biết! Em sẽ đến trạm xe đón anh a! Anh nói có đúng hay không?"

Đồng Thiên Ái bất đắc dĩ đáp trả bằng ánh mắt, há miệng càu nhàu che lấp.

Vội vàng lôi kéo Tần Tấn Dương đi về hướng trong thang máy, không quên quay đầu hướng sau lưng nhìn Tiêu Bạch Minh bày tỏ áy náy.

"Anh Bạch Minh! Vậy em đi lên trước!"

"Được! Em đi lên đi!"

Trong lòng Tiêu Bạch Minh cảm thấy có chút kỳ quái, Thiên Ái không phải cô nhi sao? Từ đâu ra anh họ vậy?

Nhìn hai người bọn họ đi vào thang máy, cho đến khi thang máy đóng, lúc này

mới lắc đầu một cái, bỏ rơi khốn hoặc đầy trong đầu .

Có lẽ. . . . . . Chỉ là anh suy nghĩ nhiều. . . . . .

Cửa thang máy mở ra, Đồng Thiên Ái chợt nhảy ra.

Xoay người nhìn Tần Tấn Dương bên trong thang máy, trợn to hai mắt, "Đã trễ thế này, anh có thể đi trở về ngủ!"

Nói xong, liền muốn bấm thang máy đóng lại.

Tần Tấn Dương đưa tay chặn ngang cửa thang máy, không nhanh không chậm bước ra, "Dường như em đã quên một chút, bây giờ em là người phụ nữ của

tôi."

"Tôi chưa từng quên! Cho nên anh không phải cần mỗi ngày

không sợ người khác phiền ở bên tai tôi nhắc nhở!" Không chịu yếu thế

phản kích.

Nhíu mày, đôi tay ôm ngực dựa vào vách tường, "Thế nào? Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"

"Tôi thấy không cần chứ?" Đồng Thiên Ái khẽ cười, ánh mắt của cô trong nháy

mắt cong thành hình trăng sáng. Biến thái chết tiệt! Khuya khoắt cô nam

quả nữ sống chung một phòng, anh ta muốn làm gì?

Tần Tấn Dương cũng mỉm cười, trong giọng nói kiên quyết, cũng là không cho phép phản kháng, "Đi mở cửa đi!"

Đồng Thiên Ái bất đắc dĩ quệt mồm, tay vươn vào trong túi đeo lưng móc ra cái chìa khóa.

Cửa mở ra, nháy mắt, cả người chợt từ phía sau lưng bị người đưa tay ôm

lấy, không còn kịp kêu lên nữa, tất cả tiếng cầu cứu toàn bộ bao phủ ở

trong nụ hôn của anh.

Nụ hôn nóng bỏng, không ngừng dây dưa cô.

Tần Tấn Dương xoay người ôm lấy cô tiến vào bên trong nhà, đem lấy cả người cô khóa ở cửa cùng trong ngực mình.

Trong bóng tối, trầm mặc rồi lại kịch liệt ôm hôn. Mang theo chút tức giận, lại có chút bá đạo, hôn cô thật sâu.

"Ngô. . . . . ." Cô sắp hít thở không thông!

Đúng lúc ngừng nụ hôn này, cánh tay cũng giảm bớt sức lực.

Đồng Thiên Ái lúc này mới hô hấp từng ngụm từng ngụm, run rẩy mở đèn. Gian

phòng đột nhiên bừng sáng, khiến cho hai người cũng khẽ nheo lại mắt.

Đưa tay phủ ở môi của mình, hướng anh cực kỳ tức giận rống to.

"Tên lợn giống lang chạ này! Anh không thể tìm người khác động dục sao? Đây

là nụ hôn đầu của tôi! Anh có hiểu hay không? Nụ hôn đầu phải để lại cho người mình thích!"

Quá mức tức giận, Đồng Thiên Ái đã quên mình cùng anh đã có kí kết hiệp nghị khế ước.

Uất ức xấu hổ, chẳng qua là cảm thấy khí huyết xông lên.

Tần Tấn Dương cũng không coi tiếng hét hò của cô là gì, nghe được hai chữ

"Nụ hôn đầu" kia, tâm tình đè nén cùng lo lắng lúc trước, cư nhiên ở

trong một giây này trở thành hư không.

Nhớ tới nụ hôn trộm trong phòng làm việc, càng thêm đắc ý.

"A? Vậy sao? Tôi cho là tất cả của em đều là của tôi !" Quá ghê tởm! Cô thực sự muốn đánh anh ta! Nhưng. . . . . . Lại không được. . . . . .

Giận đùng đùng trừng mắt liếc anh một cái, đôi tay chống nạnh, một bộ ra dáng cung tiễn .

"Thời gian không còn sớm! Tôi muốn đi ngủ rồi ! Nếu như anh chưa từng quên

lời đã nói, tôi nhớ anh đã đáp ứng tôi một tuần lễ sẽ không chạm vào

tôi? Cho nên bây giờ anh có thể đi!"

"Nếu như tôi không đi thì sao?" Giống như muốn đối nghịch cùng cô, nói cái gì đều cùng cô làm trái lại.

Không đi? Không đi thì anh muốn làm gì? Cái tên đại dâm trùng này! Cô cũng

biết anh ta không đáng tin mà! Quả nhiên đầy trong đầu đều là tư tưởng

không tốt a!

Phụ nữ của anh ta không phải rất nhiều sao? Làm gì nhất định chết quấn cô không thả!

Đồng Thiên Ái liếc nhìn anh ta, khinh thường nói, "Không đi thì không đi! Dù sao chuyện anh đã hứa với tôi, đừng quên!"

"Chỗ của tôi chật hẹp, anh muốn lưu lại ngủ, ừ! Cho anh