Chồng Ấm Giường

Chồng Ấm Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321992

Bình chọn: 9.5.00/10/199 lượt.

i khóa biểu của tập thể.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh nghe một chút tiếng động

Thùng thùng, thùng thùng….

Chu Khắc Phi chậm rãi tỉnh lại.

Thanh âm đến từ vách tường bên kia,

trực giác nói cho anh biết, đối phương đang dọn đồ trong nhà, nhà này có tổng cộng tám mươi phòng, chuyển vào chuyển ra cũng bình thường.

Anh không có hứng thú với láng giềng hòa thuận, vì vậy, anh vặn to nhạc rồi vùi đầu, tiếp tục ngủ.

Loáng thoáng nghe được tiếng cười.

Là con gái.

Lần đầu tiên Chu Khắc Phi nói chuyện với hàng xóm là nửa tháng sau, trong lúc chờ thang máy.

Trong sảnh, dưới ánh mặt trời sáng

ngời, anh có thể nhìn kỹ dung mạo của cô – đôi mắt to tròn, miệng chúm

chím, khóe miệng cong cong, không cười cũng giống như đang cười, ánh mắt như có làn nước gợn sóng.

Cô gái cười với anh, dịu dàng mà sinh động, “Tôi là Trình Bái Nghê”

Chu Khắc Phi nghĩ thầm, tôi không có hứng thú muốn biết

Không biết là đứa trẻ may mắn từ nơi

nào đến — nhà này được Hạ Hữu Quang đầu tư, đương nhiên việc chính là

kiếm tiền, thiết bị hoàn thiện không cần phải nói, thậm chí đủ để vợ

chồng sống tốt, tiền thuê mỗi tháng một vạn, không phải gia đình bình

thường có thể trả nổi.

Nhìn y phục của cô, tuy không có cái gì giống hàng hiệu, nhưng chất liệu và kiểu dáng cũng không đơn giản, quan trọng nhất là trên mặt của cô, có sự thanh xuân sáng ngời, hiển nhiên

không biết khó khăn của nhân gian.

Cuộc sống nghèo khó ở cô nhi viện làm

Chu Khắc Phi có cảm giác không cùng loại với những đứa trẻ tốt số, không thích tới lui, không thích nghe họ nói đến chuyện gia đình ấm áp.

Cho nên anh chỉ khẽ gật đầu với nữ sinh ngây thơ trước mắt.

Thấy anh lãnh đạm đáp lại, thiếu nữ cũng không tức giận, chỉ vào phong thư anh lấy ở chỗ bảo vệ, nói: “Tôi cũng có cái như vậy”

Chu Khắc Phi nhướng mày, trên mặt lộ ra sự hoài nghi — đó là chi phiếu mà phòng kế toán của Hạ thị gởi tới,

trên phong thư có đóng mộc của công ty, rất dễ nhận dạng.

Mỗi tháng anh đều nhận được một phong thư như vậy, là tiền sinh hoạt của anh.

Cô cũng có một cái, ý tứ chính là. . . . . . Chính là. . . . . .

Nhưng mà nhìn cô hoàn toàn không giống.

Cô sáng ngời, xinh đẹp, rạng rỡ giống như được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên “Tôi là Trình Bái Nghê.” Cô nói lại tên mình, vươn tay với anh, “Tôi cũng là đệ tử được Hạ tiên sinh tài trợ, chúng ta … làm bạn tốt nha.”

Nghe được chữ “Làm bạn tốt” Chu Khắc Phi mới cảm thấy được một chút cảm giác đồng loại với cô.

Trẻ con lớn lên từ cô nhi viện mẫn cảm

hơn người bình thường, trưởng thành sớm, cũng dễ cảm thấy cô độc hơn

người thường, nhìn các học sinh khác phàn nàn rằng cha mẹ nghiêm khắc,

anh em đánh nhau, bọn họ chỉ có thể tưởng tượng cảm giác được làm nũng.

Anh vươn tay, “Chu Khắc Phi.”

Bàn tay mảnh khảnh của thiếu nữ mang theo một chút tình cảm ấm áp.

Một buổi trưa nọ, khi anh đang nằm trên giường nghe violon thì phát hiện mình không thể chuyên tâm nghe được.

Trong tiếng nhạc, đầu óc lại hiện lên bộ dáng mỉm cười của cô.

Cảm giác có chút kỳ quái.

Không hẳn là thích nhưng lại có điểm không thể quên được.

Chu Khắc Phi vốn cho rằng mấy ngày nữa

sẽ giảm đi, nhưng tỷ lệ hoàn toàn không giảm xuống, hai người nhiều lần

gặp gỡ ở lầu dưới, lại ngẫu nhiên gặp để nói chuyện phiếm, anh bắt đầu

cảm thấy trong lòng mình có một cái khung mà bên trong là hình ảnh của

cô, anh ở đâu cũng bắt gặp bóng dáng của cô.

Hoàn cảnh giống nhau, lại học cùng trường, bọn họ có thể nói rất nhiều chuyện.

Có lần anh chứng kiến một nữ tu sĩ tới

tìm cô, hai người nắm tay nói chuyện ở trung đình, nữ tu sĩ già rồi, đeo kính mắt, biểu lộ sự thương yêu, vừa vỗ lưng cô vừa nói chuyện.

Anh nghe thấy nữ tu sĩ gọi cô là tiểu Đào.

Về sau, Bái Nghê nói với anh, giáo hội ở vùng ngoại thành, từ nhỏ đến lớn rau dưa ăn là tự trồng, hoa cỏ cũng

vậy, có thể bán kiếm ít tiền, chính vì thế, các nữ tu sĩ lấy tên thực

vật làm nhũ danh cho bọn trẻ, Hoàng Hòe, Tiểu Hạnh, Tiểu Nam Qua, Tùng

Bách… Hy vọng bọn nhỏ có thể sống chung hòa bình với thiên nhiên, quý

trọng ân huệ của đất đai. “Cho nên tất cả mọi người đều gọi em là Tiểu Đào sao?”

Bái Nghê nhẹ gật đầu, trên mặt xuất hiện một loại thần sắc không thể diễn tả, “Rất giống tên của nha hoàn trong phim cổ trang đúng không, em biết.”

Thật không hiểu vì cái gì mà nha hoàn trong các phim cổ trang, nếu không phải gọi là Tiểu Đào thì cũng là Xuân Đào. “Không đâu, nghe rất đáng yêu.”

Bái Nghê hơi hoài nghi, hỏi: “Thật chứ?”

Nhũ danh của cô đã bị nhiều người cười. “Thật mà.”

Nhìn vẻ mặt thành thật cam đoan của anh, Bái Nghê nhịn cười không được, “Mặc dù là tên nha hoàn nhưng mà dù thế nào vẫn tốt hơn trái khổ qua nhỏ,

không biết có phải vì tên đó hay không mà mặt bạn ấy càng lớn càng giống trái khổ qua.”

Sau đó lại cùng anh bình phẩm về nhân vật trong Vĩnh trạch và đằng mộc anh đào viên thuốc nhỏ.

Anh đào viên thuốc nhỏ thật sự rất buồn cười, nhưng cô thích nhất là bộ tranh châm biếm Nhiệt huyết cô giáo của Nhật Bản. “Nếu như có thể xem kịch suốt ngày thì tốt quá.” Bái Nghê mang vẻ mặt hy vọng nói.

Không biết v


Polly po-cket