
Trần Nhược Hồng ăn thêm nhiều thức ăn, vừa nửa đùa nửa thật nói: “Quân Hạo à, năm nay sinh nhật ba mươi tuổi của con, mẹ với ba tính làm một party thật hoành tráng, con cảm thấy thế nào? Nhà chúng ta đã lâu lắm không có việc vui gì rồi.”
“Năm nay chuyện của công ty tương đối nhiều, con sợ sẽ không có nhiều thời gian như vậy.” Ninh Quân Hạo không thèm suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt đề nghị này, anh không thích náo nhiệt, lúc nào cũng không thích. Lần trước trong nhà có chuyện vui, lại còn là hôn lễ của mình, còn bây giờ anh không muốn trải qua cái cảm giác khắp sảnh đường toàn người nhà với khách khứa nữa.
“Nhược Hồng, công ty của cháu bận đến mức nào mà ngay cả thời gian tham dự tiệc sinh nhật của mình ông chủ cũng không có thế?” Dương Thải Phân nói xong, quay đầu nhìn về phía Trần Nhược Hồng hỏi.
“Phu nhân, bây giờ việc của công ty tương đối bận rộn, cũng nhờ Quân Hạo lãnh đạo có phương pháp với mọi người cho nên việc làm ăn của công ty càng lúc càng lớn, thế nhưng mặc dù bận rộn đến vậy, ông chủ như anh ấy muốn nghỉ ngơi, ai dám nói điều gì chứ?” Trần Nhược Hồng cười dịu dàng nói.
“Nếu như vậy, cứ quyết định thế đi, tháng sau là sinh nhật của con, mẹ sẽ phát thiệp mời thêm bạn bè cùng với mấy người nổi tiếng, để nhà chúng ta náo nhiệt hơn chút, cũng giúp ba con vui vẻ.” Dương Thải Phân dứt khoát nói, chuyện này dù thế nào cũng đã được định rồi.
Ninh Quân Hạo chỉ còn cách tùy mẹ mình, dù sao loại chuyện này từ trước đến nay không cần anh phải bận tâm, đến lúc đó anh chỉ cần đi ra lượn vài cái là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó Dương Thải Phân lại nhìn về phía Trần Nhược Hồng đang ngồi một bên nói: “Đúng rồi, hôm đó Nhược Hồng đến cũng không có việc gì, nhiệm vụ bạn gái của Quân Hạo để cháu đảm đương cũng tốt lắm, cô gái vừa hào phóng vừa tự nhiên như cháu đứng bên cạnh nó nhất định sẽ rất xứng đôi.”
“Chuyện này…” Trần Nhược Hồng nghe vậy, trong lòng hết sức vui mừng, nhưng cô ta vẫn lo lắng sợ Ninh Quân Hạo không vui, thế nên giả dối tỏ vẻ do dự, nhìn Quân Hạo bên phía đối diện giống như đang thăm dò ý kiến của anh.
Mà Ninh Quân Hạo hình như không hề nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ, vẻ mặt không chút thay đổi cứ tiếp tục ăn cơm trong bát, không hề biểu hiện ra chút vẻ dị nghị gì đối với quyết định của Dương Thải Phân.
Trần Nhược Hồng đem phản ứng này của Ninh Quân Hạo giải thích rằng anh đang cam chịu, thế là, cô ta liền vui vẻ gật đầu với Dương Thải Phân, giờ phút này, trong đầu của cô ta đã bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh mình mặc trên người lễ phục dạ hội xinh đẹp, đứng bên cạnh Ninh Quân Hạo đón nhận ánh mắt chăm chú của hàng vạn hàng nghìn người, giống như nữ chủ nhân của căn nhà này vậy, ngạo mạn ngắm nhìn bao hoa thơm cỏ lạ.
Đây là ước mơ tha thiết bao lâu nay của cô ta, giờ đã sắp trở thành hiện thực.
… … …
(*Dịch: Con cái muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn)
Dùng xong bữa tối, Ninh Quân Hạo lau miệng, sau đó đứng dậy nói với Dương Thải Phân vẫn còn đang ăn cơm: “Con no rồi, mọi người cứ từ từ thưởng thức, con đi trước.”
“Đợi một chút, Quân Hạo, đêm nay rốt cuộc con hẹn với người nào? Rất quan trọng sao? Nếu không thực sự quan trọng lắm, không thể đi cùng mẹ nghe nhạc một lúc được à?” Dương Thải Phân gọi Ninh Quân Hạo lại, hy vọng anh có thể ở lại đừng đi.
“Không phải mẹ đi cùng Nhược Hồng sao? Nếu con ở lại, cô ấy sẽ không được tự nhiên, đêm nay cứ để cô ấy đi cùng mẹ là được rồi.” Nói xong, Ninh Quân Hạo nhấc chân chuẩn bị rời đi.
“Quân Hạo, anh cứ ở lại đi cùng bác đi, em không cảm thấy không được tự nhiên đâu.” Vẻ mặt Trần Nhược Hồng tha thiết nhìn về phía Ninh Quân Hạo, cô ta thật lòng hy vọng anh sẽ ở lại, mấy năm nay đối với hành động của anh, Trần Nhược Hồng nắm rõ như lòng bàn tay, cô ta biết anh dây dưa cùng với người phụ nữ nào, cũng biết người ta tặng rất nhiều phụ nữ cho anh để trả thù lao, trực giác nói cho cô ta biết, đêm nay cái anh gọi là cuộc hẹn, nhất định là hẹn cùng phụ nữ, cho nên mới hy vọng anh có thể ở lại, như vậy ít nhất cũng có thể giảm thấp khả năng anh đi yêu người khác.
Ninh Quân Hạo phát hiện đêm nay hình như Trần Nhược Hồng không khéo hiểu lòng người giống bình thường, cô ta hình như mọi chỗ mọi nơi đều đối đầu với anh. Anh có chút không vui nhìn cô ta, nói: “Cô không cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà tôi sẽ cảm thấy vậy.”
Nói xong, anh không thèm quay đầu lại bước ra ngoài.
Trần Nhược Hồng nghe thấy sự khó chịu trong giọng nói của anh, cô ta thầm mắng mình ngu xuẩn, sao lúc đó lại khiến anh bực mình chứ?
Trước mắt kế hoạch của cô ta chỉ còn thiếu chút nữa thôi, chỉ cần khiến Dương Thải Phân mềm lòng, cô ta không sợ không được ở bên Ninh Quân Hạo nữa. Dù sao đối với Ninh Quân Hạo mà nói, cưới người phụ nữ nào mà chẳng như nhau.
Nghĩ đến đây, cô ta lập tức đứng dậy, nhìn về phía Dương Thải Phân nói: “Bác, thật ngại quá, xin lỗi cháu không tiếp bác được nữa.” Nói xong cô ta liền đuổi theo Ninh Quân Hạo, chạy ra khỏi nhà ăn.
“Quân Hạo…” Cô ta ở phía sau gọi tên anh.
“Còn chuyện gì nữa?” Ninh Quân Hạo nghe thấy tiếng Trần Nh