Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324203

Bình chọn: 7.00/10/420 lượt.

ưa, đã không còn gì băn khoăn nữa, động tác của anh liền không hề tạm dừng, nháy mắt tách hai chân của cô ra, động thân một cái, thân thể của hai người liền chặt chẽ kết hợp làm một.

“A…” Cảm giác căng đầy kia thỏa mãn đến mức Hoa Ngữ Nông thở phào một tiếng, có cảm giác dường như tế bào khắp cơ thể đều đang run rẩy theo từng cử động của anh.

Hai người kết hợp đầy ăn ý, cùng nhau đi lên đỉnh khoái hoạt…

Một buổi tối này, bọn họ không ngừng có được lẫn nhau, thẳng cho đến khi vầng trăng lưỡi liềm treo bên ngoài cửa sổ dần dần biến mất, thay vào đó là tia nắng ban mai ánh sắc hồng.

Trời vừa sáng, Hoa Ngữ Nông bất ngờ bừng tỉnh từ trong giấc mộng đẹp, cô biết mình không thể ở lại. Tro bụi xám nếu không rời đi đúng thời gian liền sẽ mau chóng bị vùi lấp, mà cô cũng vậy, nhất định phải rời đi trước khi mặt trời lên, biến mất trước khi anh tỉnh lại.

Tầm mắt dịu dàng rơi vào gương mặt của người đàn ông nằm trên giường, anh vẫn luôn đẹp trai, mê người như vậy, chỉ có điều đã sớm không còn thuộc về riêng cô nữa.

“Quân Hạo, cám ơn anh!” Cô ghé vào bên tai anh im lặng nói, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh, khẽ vén chăn lên, rời khỏi lồng ngực ấm áp ấy…

*************** Đường phân cách YD (ý dâm)*******************

Khi Ninh Quân Hạo tỉnh dậy phát hiện chỉ có một mình nằm trên giường, trong chốc lát, anh bỗng có chút mất mác trong lòng.

Người phụ nữ tối hôm qua, hình như không giống với những người đàn bà mà bình thường anh vẫn hay tiếp xúc, trên người cô ấy, giống như có một điều gì đó rất quen thuộc.

Vì sao lại như vậy?

Anh bỗng giật mình nhận ra bản thân đang nghĩ về người phụ nữ tối qua, Ninh Quân Hạo cảm thấy mình thật buồn cười, nghĩ bụng, nếu để Lâm Tuấn Hiền biết được anh đang nhớ về người phụ nữ xa lạ ấy, nhất định anh ta sẽ cười đến rụng răng mất.

Đứng dậy mặc quần áo, anh đi ra khỏi phòng, rời khách sạn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lại là bảy ngày sau, tại phòng làm việc của bác sĩ trong bệnh viện tư nhân Gera Nada, Tây Ban Nha.

“Thật thế sao? Xác định sao? Tôi…mang thai thật rồi? Không có nhầm lẫn chứ?” Hoa Ngữ Nông cầm phiếu xét nghiệm trong tay, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vị bác sĩ chuyên khoa thực tập trước mặt.

“Đúng vậy, cô quả thật đã mang thai một tuần rồi, trước mắt tình trạng thân thể cô đều bình thường, nhớ chú ý cẩn thận, đầu xuân sang năm là đứa bé có thể sinh ra.” Bác sĩ thực tập mỉm cười nói với cô.

Hoa Ngữ Nông dùng sức gật đầu, sau đó cầm phiếu xét nghiệm đi về phía khoa xét nghiệm máu.

Khi cô đưa phiếu xét nghiệm cho bác sĩ điều trị chính của Kính Huyên – Aida, Ai da cũng vui mừng nở nụ cười nói: “Chúc mừng cô, Hoa, cô là một người mẹ vĩ đại, Kính Huyên đã được cứu rồi.”

“Aida, tôi rất vui vẻ, cô không biết tôi đã trông mong đứa bé này nhiều đến thế nào đâu.” Hoa Ngữ Nông cười chảy nước mắt, từ sau khi phát hiện Kính Huyên bị mắc bệnh bạch cầu, cô liền không ngừng tìm cách chữa trị cho thằng bé, thậm chí còn tuyệt vọng đến mức hy vọng có thể dùng mạng sống của mình để đổi cho con. Bây giờ, cuối cùng cô cũng thành công tìm được “phương thuốc” chữa bệnh cho Kính Huyên, sao cô có thể không vui vẻ được chứ?

“Thượng Đế sẽ phù hộ cho cô và đứa con.” Nói xong, Aida liền vẽ một cây thập tự giá ở trước ngực.

“Tôi đi thăm Kính Huyên đã.” Hoa Ngữ Nông thật mong có thể nhanh chóng nói với Kính Huyên tin mừng này để thằng bé cũng được vui vẻ, nói xong, cô vội vàng rời khỏi phòng bác sĩ, đi về phía phòng bệnh.

Lúc này trong phòng bệnh, một bóng người nho nho đang nằm trên giường, dùng chăn che lấp người mình, hai mắt mở to sợ hãi nhìn chằm chằm cô y tá trước mặt.

“Cháu không tiêm, không muốn tiêm…” Cái miệng nhỏ nhắn phát ra những thanh âm vỡ vụn, bộ dạng thề sống thề chết không chịu nghe theo.

“Cháu bé ngoan, đừng từ chối nữa, cô sẽ tiêm cho cháu thật nhẹ nhàng thôi, cam đoan sẽ không đau đâu…” Cô y tá giống hệt như con sói đuôi dài đang lừa dối Kính Huyên bé nhỏ.

“Cô gái lừa gạt người khác sẽ giống như mẹ cháu, không gả được ra ngoài đâu, tốt nhất cô đừng có lừa cháu.” Tiểu Kính Huyên nói xong, cẩn thận vươn cánh tay mình ra khỏi chăn, còn không quên cảnh cáo cô y tá một chút.

Hoa Ngữ Nông đứng ở cửa nghe thấy thế, thiếu chút nữa thì tức đến hôn mê, thì ra con trai cô ở sau lưng bôi xấu mẹ nó như vậy.

“Cái đó…Trẻ con cần phải nghe lời người lớn.” Cô y tá cũng không ngờ tới từ miệng cậu bé này sẽ thốt ra những lời nói kinh thiên động địa như vậy, toát mồ hôi hột một lúc xong, cô liền giơ kim tiêm lên nói: “Ngoan nào, hôm nay chúng ta không tiêm cánh tay, không đau đâu, mau cởi quần nhỏ của cháu ra, để cô xoa xoa cái mông nhỏ một chút là xong rồi.”

“Mông…” Kính Huyên nghe xong lời của cô y tá, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng lên, ngượng ngùng vùi đầu vào trong chăn nói: “Nhưng người ta sẽ thẹn đấy, hay là thôi không cần đâu…”

Cô y tá sắp bị dáng vẻ già mồm cãi láo của cậu bé này chọc cho phát điển rồi, cô cố gắng nhẫn nhịn cơn tức mênh mông trong lòng, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh bạn nhỏ, cô đã ở chỗ này của cháu lâu lắm rồi, muộn mất rất n