
Kính Huyên lên, sau đó lại đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, thấp giọng nói bên tai: “Tự nhiên một chút, tôi gọi em đến đây không phải để làm mình bẽ mặt.”
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, trong lòng khẽ run sợ, trên mặt lập tức nở một nụ cười gượng ép với những ánh đèn không ngừng chớp nháy của bọn chó săn.
“Ninh tổng, đây là con của anh sao? Vì sao trước đó chưa từng nghe qua anh có con trai chứ?” Phóng viên nhìn thấy Ninh Quân Hạo ôm lấy Hoa Ngữ Nông, lập tức đặt câu hỏi.
“Thằng bé luôn sống cùng mẹ ở nước ngoài, vài ngày trước mới về nước, không phải bé vừa về, tôi liền để mọi người đều biết đó sao?” Ninh Quân Hạo mỉm cười trả lời vấn đề của phóng viên.
“Ninh tổng, mẹ của đứa bé mà anh vừa nhắc tới, là người bên cạnh anh đây sao? Cô ấy là vợ hiện tại của anh? Mấy năm trước có truyền ra tin tức anh ly hôn cùng vợ cũ, có phải bởi vì quan hệ với người vợ bây giờ nên mới phải chia tay không?” Phóng viên tiếp tục truy hỏi kỹ càng sự việc bằng tinh thần nghề nghiệp cao cả.
“Ngại quá, ngày hôm nay chúng tôi tới đây để tham gia hôn lễ, không phải để mở cuộc họp báo với phóng viên, mong mọi người hãy chú ý đến những nghi lễ trong này, xin lỗi không tiếp mọi người được nữa.” Ninh Quân Hạo chỉ muốn để mọi người biết đến sự tồn tại của Kính Huyên, cũng không định để Hoa Ngữ Nông bị truyền thông chú ý quá nhiều, cho nên anh lựa chọn trả lời một vấn đề xong liền kéo Hoa Ngữ Nông đi vào khách sạn.
Sau khi đi vào khách sạn liền có nhân viên phụ trách giữ phóng viên ở lại bên ngoài, cuối cùng Hoa Ngữ Nông cũng rời xa khỏi ánh đèn loang loáng khiến mình khó xử, lúc này cô mới phát hiện ra, bàn tay đang nắm tay cô của Ninh Quân Hạo vẫn chưa hề rời khỏi.
Tiệc tối cử hành ở tầng hai mươi của khách sạn, Ninh Quân Hạo đi vào thang máy liền bỏ Kính Huyên xuống.
“Aiz, vừa nãy nhiều người chụp ảnh con như vậy, con lại quên không bày ra một tư thế POSE thật anh tuấn, đúng là chán đời mà…” Kính Huyên hình như vẫn còn chưa thoát ra khỏi ánh đèn loang loáng kia, đứng trên mặt đất vừa lắc đầu vừa ca thán.
“Yên tâm, cho dù con không bày ra được một tư thế POSE thật anh tuấn, ảnh chụp ra cũng nhất định rất đẹp trai.” Mặt Hoa Ngữ Nông đầy vạch đen, lên tiếng ‘an ủi’ cậu nhóc.
“Thật thế sao? Sớm biết như vậy, nên để họ chụp con nhiều hơn một chút.” Nói xong, Kính Huyên lại làm ra một cái động tác đùa bỡn, lông mày còn không quên
nhíu nhíu lên phía trên, như đang vứt ánh mắt quyến rũ người ta vậy.
Hoa Ngữ Nông cực kì hết chỗ nói nhìn thằng bé, cuối cùng đành lựa chọn im lặng.
“Nghe nói ba mẹ em cũng nhận được lời mời tham dự bữa tiệc hôm nay, đến lúc em có thể nhìn thấy bọn họ, nhớ khống chế tốt cảm xúc của mình, tôi không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ quá kích động của em nữa.” Ninh Quân Hạo đột nhiên mở miệng, thấp giọng nói bên tai Hoa Ngữ Nông.
“Thật…thế thế sao? Anh nói ba mẹ của em cũng tới?” Hoa Ngữ Nông tưởng rằng mình nghe nhầm, vẻ mặt khó tin nhìn về phía Ninh Quân Hạo.
“Chuyện này thì có gì lạ? Hoa thị của nhà em bây giờ cũng coi như là đầu rồng trong ngành du lịch của thành phố Y, tuy rằng trước mắt chuyện thu mua Mỹ Hân đã khiến Thịnh Thế trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Hoa thị thì thực lực của nhà em vẫn hùng hậu như trước, loại chuyện như ngày hôm nay, được mời đến cũng là chuyện bình thường.” Vẻ mặt Ninh Quân Hạo không chút thay đổi nói.
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, đột nhiên bỗng im lặng.
Thật ra cô biết, nếu như không có đám cưới năm ấy cùng với tập đoàn Hoa Đình, Hoa thị sẽ không có ngày hôm nay. Chỉ tiếc là đám cưới tưởng rằng hoàn mỹ ấy lại bị việc cô rời đi làm cho hỏng hết, giờ Hoa thị được cứu rồi, cô đứng ở bên người Ninh Quân Hạo cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô biết từ hôm nay trở đí, thân phận của mình sẽ trở thành đề tài nóng hổi nhất trong thời gian ngắn tại thành phố Y. Chuyện này đối với Ninh Quân Hạo mà nói, nhất định sẽ tạo thành quấy nhiễu, bây giờ nhớ lại những vấn đề sắc bén mà phóng viên đưa ra ban nãy, da đầu cô không khỏi run lên bần bật.
“Keng…” Cửa thang máy mở ra, đã tới tầng hai mươi rồi.
Nam nữ chính của buổi tiệc ngày hôm nay đang đứng ở sảnh để đón khách. Kính Huyên vừa nhìn thấy cô dâu xinh xắn kia, lập tức nhanh chân chạy tới trước mặt người ta, hấp tấp lên tiếng chào hỏi: “Ôi, cô dâu xinh đẹp, được nhìn thấy cô thật đúng là vinh hạnh và may mắn…”
“Ha ha…Người bạn nhỏ, xin chào, hoan nghênh đã tới, ba mẹ của cháu là ai thế?” Cô dâu nhìn thấy cậu bé đáng yêu đột nhiên chạy tới trước mặt mình, không khỏi vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của bé rồi hỏi.
Lúc này, Ninh Quân Hạo cùng Hoa Ngữ Nông cũng đã đi tới, chú rể lập tức chào hỏi cùng anh: “Ninh tổng, hoan nghênh đã tới.”
“Triệu công tử, tân hôn vui vẻ nhé, chúc mừng…” Ninh Quân Hạo cũng khách sáo gật đầu nói chuyện với chú rể.
“Kính Huyên, con mau nói chúc chú dì tân hôn vui vẻ đi.” Hoa Ngữ Nông nhắc nhở Kính Huyên bên cạnh đang mải mê bắt chuyện cùng cô dâu.
“Nhưng mà bây giờ trong lòng con đang cảm thấy tiếc lắm… Vì sao cô dâu xinh đẹp như vậy không gả cho con chứ?” Kính Huyên vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, vẻ mặt buồn bực nói.
“Ha…