
ặc dù nói chỉ cần được ở bên cạnh hắn, tiếp tục yêu hắn cũng đủ khiến cô mãn nguyện, cảm tạ ông Trời đã đối xử thật tốt với cô, nhưng cô vẫn muốn được hạnh phúc nhiều hơn. Cô không muốn trở thành người không biết tự thỏa mãn, nên đành ép mình không nghĩ đến nữa, nhưng đâu có dễ như vậy!
Quảng Nhân Nhân bất giác thở dài thật khẽ, tiếng chuông điện thoại trong cửa tiệm cũng theo tiếng thở dài của cô mà vang lên.
“Reng reng…”. Cô đưa tay nhấc máy.
“Xin chào quý khách, tiệm hoa Nhân Nhân xin nghe ạ.”
“Em đang làm gì vậy?”
Là hắn.
“Đang ngồi chơi thôi.” Thực ra là đang nhớ đến hắn.
“Rảnh rỗi vậy sao? Còn có thời gian ngồi chơi nữa à?”
“Đúng vậy, không chỉ có thời gian ngồi chơi mà còn có thời gian làm móng nữa cơ.” Cô thở dài trả lời, không có khách hàng, cô còn biết làm sao đây?
“Nếu rảnh rỗi như vậy thì đi ăn cơm với anh nhé?”
“Hả?” Quảng Nhân Nhân nhẹ giọng sửng sốt, đang muốn hỏi khi nào thì đi, bây giờ à, thì đường dây điện thoại đột nhiên bị ngắt, “Alo? Alo?”
“Nếu không có khách thì nghỉ sớm đi!” Giọng nói của hắn chợt vang lên từ phía sau cô làm cô cô kinh ngạc quay lại, chỉ thấy hắn đang tựa vào cửa, dịu dàng mỉm cười với cô.
“Sao anh lại đến đây?” Cô gác máy, ngạc nhiên hỏi.
“Tới đón em đi ăn cơm với anh.”
“Bây giờ sao?” Cô nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, “Hai giờ rưỡi chiều mà ăn, anh muốn ăn trưa hay ăn tối?” Cô khó hiểu hỏi.
“Bữa xế, được không em?” Hắn cười nhẹ, “Có vấn đề gì sao?”
“Em không có vấn đề gì cả, vấn đề là ở anh ấy, anh không cần đi làm sao?”
“Nghỉ ngơi một thời gian.”
“Anh không sợ bị đuổi việc sao?” Quảng Nhân Nhân ra chiều muốn nói lại thôi, khó hiểu nhìn hắn một lúc lâu rồi mới dè dặt hỏi.
“Hả?” Triển Hựu Dực ngẩn ra.
“Anh biết đó, gần đây tình hình kinh tế đình trệ, rất nhiều xí nghiệp thi nhau cắt giảm biên chế, giảm lương, lần trước có một người vốn làm quản lý phòng khách hàng sau khi bị giảm biên chế, dáng vẻ như bị dồn đến đường cùng mà nói với em cũng cái câu “Nghỉ ngơi một thời gian” này.” Cô không khỏi lo lắng thay cho hắn.
“Anh nhìn thảm lắm à?” Triển Hựu Dực cười mà như mếu, hỏi ngược lại.
Quảng Nhân Nhân sửng sốt một chút, nhìn dáng vẻ thong dong tựa như đang tỏa hào quang của hắn, cô thành thật lắc đầu, “Không có.”
“Đúng vậy. Yên tâm đi, công việc của anh không sao cả, cùng lắm thì bị hạ mấy phần trăm lương thôi, mà nếu xem xét hoàn cảnh của công ty hiện nay thì chắc chắn không thể có chuyện đó được.”
“Có thật không?”
“Lừa em làm gì. Được rồi, có thể đi được chưa? Chỉ cần khóa cửa trước lại là được, đúng không?” Hắn quay trở lại chuyện chính.
Cô gật đầu, cởi tạp dề làm việc trên người xuống, cầm lấy áo khoác, ví da cùng với chìa khóa cửa tiệm đi ra ngoài.
“Đưa cho khóa cho anh nào, em mặc áo khoác vào trước đã.” Hắn chìa tay ra cho cô, nói.
Quảng Nhân Nhân gật đầu, đưa chìa khóa cho hắn, mặc áo khoác vào. Trong lúc cô đang bận xỏ áo khoác thì hắn cũng đã khóa cửa lại kỹ càng, quay người lại, giúp cô kéo chiếc mũ phía sau áo khoác lên, đội lên cho cô.
“Đi thôi.” Hắn nắm tay cô, bỏ vào trong túi áo khoác của mình, đưa cô đến chỗ để xe.
Tay của hắn thật ấm áp, không chỉ sưởi ấm bàn tay cô mà còn sưởi ấm cả tim cô nữa.
Hắn lái xe đưa cô đến 101 (1), bảo là muốn đi dùng bữa, kết quả lại thành đưa cô đi dạo phố, mua một đống đồ chống lạnh, nào là bao tay, nào là khăn quàng cổ, mũ nón, áo quần, giày dép, sữa dưỡng, son dưỡng… Được rồi, đúng là không chỉ có một mình đồ chóng lạnh, nói ngắn gọn chính là một đống đồ, hơn nữa hắn hoàn toàn không cho cô từ chối, dường như mọi thứ đã quay về quãng thời gian hạnh phúc trước đây, khi bọn họ vẫn chưa ly hôn, thật khiến cho mọi giác quan của cô bị lẫn lộn.
Rốt cuộc vì sao hắn phải làm như vậy? Hắn có hiểu rằng một cặp vợ chồng đã ly hôn thì không thể nào giống như bọn họ lúc này cho được, những chuyện như ước hẹn, sinh hoạt vợ chồng, hắn vừa đưa tiền cho cô, vừa tặng hoa cho cô, hết thảy cũng đều là những việc mà những cặp vợ chồng bình thường, họ yêu thương nhau thì mới có thể làm được, hắn có hiểu không? Quan trọng nhất chính là, hắn không hề đề cập đến chuyện tình cảm của hai người chứ đừng nói là chuyện hai người tái hợp. Rốt cục hắn đang nghĩ gì? Vì sao sau hai năm biến mất lại đột nhiên trở về, lại đột nhiên tốt với cô như vậy? Có phải hắn đã quên mất chuyện bọn họ ly hôn rồi hay không?
Không nên nghĩ nữa, tự nói với bản thân rằng đừng nghĩ đến nữa nhưng sao khó quá vậy? Haizzzzz……
“Sao em lại thở dài? Đi dạo phố với anh chán vậy sao?” Hắn hỏi.
“Em cứ nghĩ là đi ăn xế với anh, đâu nghĩ là sẽ đi dạo phố đâu.” Cô kéo suy nghĩ của mình về với thực tại.
“Sai rồi, anh nói là đi ăn với anh mà.” Vừa nói hắn vừa đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, 6h10. “Giờ này được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Hắn lại nắm lấy bàn tay cô, kéo cô đi.
“Anh nói ăn cơm là ăn tối hả?”
“Ừm.”
“Em phải nói gì bây giờ?” Cô thật chẳng biết nói gì với hắn nữa. Hai giờ rưỡi thì đưa cô ra ngoài, nói muốn đi ăn, kết quả lại thành đi ăn tối. Nếu cô mà tin lời hắn để bụng rỗng chờ đi ăn bữa xế chắc c