
ầu, "Em hiểu, cảm ơn anh, Y Đường."
"Chú không liên lạc được với cha của con, chúng ta tạm thời cử hành hôn lễ giải quyết cái phiền toài lớn này trước, sau này chú sẽ giải thích với cha con chuyện này." Vừa nghĩ tới phải đối mặt với người bạn tốt của mình, Tô Y Đường cảm thấy thật áp lực thật nặng nề, giống như đang lừa gạt con gái bảo bối của người ta vậy, "Tóm lại, mọi việc đem hết giao cho chú, con chỉ cần giống như trước đây sống thật tốt vào là được."
"Dạ." Lâm Nguyệt Nha dùng sức gật đầu một cái, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, cái gì cô cũng đồng ý, huống chi, hiện tại phần thắng của cô rất lớn, bởi vì anh sắp trở thành chồng của cô trên mặt pháp luật, và cô sẽ dùng hết toàn lực để chuyển từ vợ chồng trên danh nghĩa thành vợ chồng thực sự.
Dựa vào danh tiếng của Tô Y Đường trong giới kiến trúc xây dựng, hôn lễ của anh hấp dẫn không ít vợ chồng cùng nghành tham dự, tất cả mọi người đều tò mò không dứt vì sự xuất hiện thình lình cô dâu trẻ tuổi của Tô Y Đường, mọi người đều biết anh đang qua lại với một nữ kế toán cao cấp, hầu hết tất cả mọi người rất coi trọng mối quan hệ nam nữ này, cũng không ngờ tới cô gái có năng lực lại không bằng thân thể của cô gái trẻ tuổi.
Bành Trân Trân, Triệu Hân Kiệt và Richie đều đến tham dự hôn lễ, người sáng suốt đều nhìn ra được ba người này đến là để náo loạn.
Bành Trân Trân mặc từ trên mình là chiếc áo đen, váy đen... Hoàn toàn là trang phục tang lễ, con trai cô ấy Lưu Gia Bảo còn ở trong hôn lễ náo loạn, ôm chân Tô Y Đường khóc gọi '"Baba", còn khóc lóc ầm ĩ không phải là để cho 'baba' cưới mẹ của nó hay sao.
Sắc mặc Tô Y Đường rất khó coi, đứa trẻ ngây thơ, nếu không có người lớn xúi giục sao có thể nói ra lời như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng anh không vui vì hôn lễ bị phá rối, thật ra thì anh không nghĩ Bành Trân Trân sẽ làm ra chuyện mất lý trí như vậy, cuối cùng vẫn nhờ Tô Y Phàm giúp anh xử lý chuyện này, anh quyết định sau khi hôn lễ xong chuyện đầu tiên anh làm là hoàn toàn giải quyết chuyện của Bành Trân, tuyệt không thể để kéo dài nữa.
Hầu hết khách đến dự tiệc hôm nay cũng biết ngày xưa Bành Trân Trân và Tô Y Đường có một đoạn tình cảm, cũng biết việc Bành Trân Trân ly hôn là vì cha của đứa bé là người khác, mọi người cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay càng chứng minh việc mọi người suy đoán là chính xác, Lưu Gia Bảo thật sự là con trai của Tô Y Đường! Lại nhìn về phía cô dâu xinh đẹp trẻ trung ánh mắt mọi người đều mang theo mấy phần đồng tình.
"Thằng bé không phải là con của chú." Tô Y Đường ghé vào sắc mặt có chút khó coi của Lâm Nguyệt Nha thầm thì vào tai cô nói, đứng vào lập trường của cô dâu mà nói, cho dù không phải là đám cưới thật sự, bạn gái trước của chồng tới quậy tưng bừng như thế quả là một sự sỉ nhục rất lớn, nên anh cần phải giải thích.
"Dạ." Lâm Nguyệt Nha gật đầu một cái, tin tưởng lời của Tô Y Đường, sắc mặt rốt cục cũng chuyển biến tốt hơn.
Triệu Hân Kiệt không có thất lễ như Bành Trân Trân, cô đem theo tiền mừng tham gia hôn lễ, bất quá nhìn ánh mắt nhìn Tô Y Đường thì vô cùng buồn bả, "Nếu anh đã có đối tượng, tại sao lại lãng phí thời gian của tôi, tuổi tôi đã không còn nhỏ."
"Xin lỗi." Tô Y Đường không có cách nào giải thích và không muốn giải thích, chỉ có thật lòng thật dạ nói ra hai chữ xin lỗi này thôi.
Các khách mời cảm thấy hôn lễ hôm nay bọn họ tham gia với không khí rất kỳ lạ, cô dâu thì rất vui vẻ, chú rể thì nghiêm túc, bạn gái trước của chú rể mang theo con trai được nghi ngờ là con trai của chú rể đến náo loạn, còn có một thanh niên trẻ tuổi sắc mặt đầy hắc tuyến, mang theo bốn, năm vệ sĩ mặc áo đen ngồi ở vị trí cuối cùng, từ đầu đến cuối cảm thấy tản ra một trận hàn ý kinh người.
Có chuyện tốt mọi người tự đánh cược, đám cưới này thoạt nhìn không được sự chúc phúc nhiều lắm không biết có thể hoàn thành hôn lễ hay không.
Mặc dù có chút rắc rối, nhưng hôn lễ hoàn thành rất thuận lợi, sau hôn lễ đến đãi tiệc thì không có cô dâu tham gia, mấy anh em Tô gia thì có mặt đầy đủ để tiếp đãi tân khách.
Còn Lâm Nguyệt Nha thì đang ở trong phòng dành cho Tổng Thống của nhà hàng ăn mặc rất tỉ mỉ, tuy Tô Y Đường trước đó đã có nói qua sẽ không đụng đến cô, nhưng hôm nay là đêm tân hôn của cô, cô nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp, nói không chừng Tô Y Đường sẽ nổi lên sắc tâm mà đem cô ăn sạch.
Lâm Nguyệt Nha đang ở trên giường nhìn gương mặt đang tươi cười và xấu hổ, cô nghe được tiếng mở cửa, vội vàng sửa sang lại chiếc váy Tô Y Hàng đưa cho cô, viền tơ màu trắng, bộ đầm ngủ trong suốt vừa ẩn vừa hiện, ngồi trên giường rất quy củ.
Tô Y Đường đóng cửa phòng rồi xoay người lại, thấy Lâm Nguyệt Nha cúi đầu thấp ngồi ở trên giường, tim của anh đập loạn một nhịp, hầu như không rời tầm mắt.
Giờ phút này, anh chính thức thừa nhận, Lâm Nguyệt Nha trưởng thành, tiểu Nguyệt Nha đã lớn lên thành một cô gái quyến rũ.
Ở phòng ngủ màu sắc vàng nhạt nhu hòa tia sáng bao phủ, ẩn hiện dưới chiếc váy viền tơ màu trắng che đi thân thể mềm mại của Lâm Nguyệt Nha, là bộ ngực cao vút đầy đặn, vòng eo nhỏ mảnh khảnh, cùng với