Old school Easter eggs.
Chồng Trước Đuổi Tới Của

Chồng Trước Đuổi Tới Của

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322133

Bình chọn: 9.00/10/213 lượt.

quanh quẩn ở trong đầu Đường Ngọc, thật lâu không thể tản đi, cô không biết mình làm sao trở lại nhà họ Ngô.

Hôm nay Bùi Lâm Yến không ở nhà, người giúp việc đã làm xong bữa ăn tối bày ra trên bàn, cô nhìn giày da trong phòng khách, biết Ngô Hạo Thiên đã về đến nhà.

Cô chấn chỉnh tâm tình đi vào cửa chính, chị Lý người giúp việc từ phòng bếp ra ngoài thấy cô, nói với cô: "Thiếu phu nhân, sắp có thể ăn cơm rồi, lão gia và thiếu gia ở trong thư phòng trên lầu, tôi đi mời bọn họ xuống lầu ăn cơm."

"Không cần, tôi đi là được." Đường Ngọc đi tới lầu hai, cửa thư phòng đang khép, ánh đèn từ trong khe cửa bắn ra, vừa đi đến cửa, động tác chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa của Đường Ngọc, bị giọng nói trong nhà cắt đứt.

"Hạo Thiên, tại sao con muốn ra tay đánh Trần gia!" thanh âm của Ngô Thanh Tuyền cực độ tức giận.

"Ba, chuyện này con tự có chừng mực." Ngô Hạo Thiên lạnh lùng trả lời.

"Con mà biết chừng mực! Làm việc luôn hoang đường như thế, lần đầu là như thế, lần hai vẫn là như vậy, con đừng nói với ba, khi cưới Đường Đường, con không biết thân phận của nó."

"Con biết rõ, cho nên con càng muốn lấy cô ấy."

"Hồ đồ!"

"Con không có hồ đồ, ba có thể khiến nhà họ Đường phá sản, vì sao con không thể làm chuyện con muốn làm!"

Từng câu thảo luận của cha con trong phòng, đều truyền vào tai Đường Ngọc ngoài cửa một cách rõ ràng, cô nói không ra từ nào có thể tổng kết tâm tình của mình bây giờ.

Oán giận? Thương tâm? Bi thương? Bất đắc dĩ? Giống như có một lực lượng vô danh, hóa thành một thanh đao, chém nứt tim của cô, máu tươi im lặng chảy ra ngoài, khiến cô không đường để chạy, đó là cảm giác vô lực khi rơi xuống vào vực sâu vạn trượng.

Nguyên lai tất cả là đều là âm mưu. . . . Đúng như Trần Tư Dư nói, anh đang đùa. . . .

Một khắc kia, tứ chi Đường Ngọc lạnh như băng, đi xuống lầu, cô chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, dưới chân chợt nhẹ, cô ngất đi.

Khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn là, sau khi Đường Ngọc té xỉu liền bắt đầu nóng sốt, bệnh của cô hơi lạ, không hề báo trước lại sốt cao lâm vào hôn mê.

Bác sĩ gia đình đến xem qua, cho ít thuốc hạ sốt, mỗi ngày đều có người truyền nước biển cho Đường Ngọc; nhưng sau khi sốt cao giảm bớt, Đường Ngọc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, những ngày qua Ngô Hạo Thiên vì Đường Ngọc mà nghỉ làm, ngày đêm thủ hộ ở bên cạnh cô.

Ban đêm.

Đường Ngọc nhẹ nhàng run rẩy lông mi, khẽ hé mắt, tất cả trước mắt đều thật quen thuộc, chỉ có người ngồi ở bên giường, khiến cô thấy xa lạ sợ hãi.

Cô biết mình bị bệnh, cô thậm chí mặc cho mình ngủ say trong mộng, không muốn tỉnh lại, cô sợ sẽ phải đối mặt chân tướng, tim của cô vẫn còn đang rỉ máu, có lẽ khi máu chảy hết chính là lúc bi thương đến mức tim chết đi.

Ngô Hạo Thiên chống tay trên giường, nửa bên mặt hướng về Đường Ngọc, nghiêng đầu ngủ, anh hiển nhiên ngủ không yên ổn, nhíu mày run run, trên cằm anh đã có râu ria màu đen, có lẽ mấy ngày nay quá bôn ba mệt nhọc?

Đường Ngọc nghĩ như vậy, thật khó cho anh anh vì lừa gạt mình, diễn trò khổ cực như vậy; nghĩ đến điều này, trong lòng co rút đau đớn làm cho Đường Ngọc cảm thấy mờ mịt sợ hãi, cô biết mình ở trong cuộc chơi này, nhất định là người thất bại, cho dù cô đối mặt chân tướng, cô cũng không hận anh nỗi.

Bởi vì cô yêu anh. . . . Bởi vì yêu, cho nên cô chôn vùi lập trường của mình, đối với hành động việc làm của anh, cũng không còn nửa phần oán giận, chỉ tự trách mình không có tiền đồ; nếu như có thể, cô thật muốn chính miệng nói cho anh biết tình yêu của mình với anh.

"Hạo Thiên. . . ." thanh âm Đường Ngọc khàn khàn, Ngô Hạo Thiên nghe được thanh âm của cô liền tỉnh lại.

Thấy Đường Ngọc ngồi ở trên giường khóc thút thít, Ngô Hạo Thiên không biết làm sao, tiến lên, ôm nhẹ thân thể của cô trấn an, "Đường Đường, đừng khóc, chẳng qua là ngã bệnh, có anh ở đây, tất cả đều sẽ khá hơn."

Ngô Hạo Thiên cho rằng cô vì ngã bệnh mà hao tổn tinh thần, trong lòng Đường Ngọc chua xót ôm lấy anh, cô biết hợp đồng giữa bọn họ đã đến lúc, cho dù cô yêu anh cỡ nào, đối mặt Ngô Hạo Thiên không yêu mình, cô cũng chỉ có thể chán nản rời đi.

Tuồng kịch vui này, nhất định phải hạ màn, không bằng trước khi tấm màn rơi xuống, hưởng thụ một lần giả dối ôn tồn cuối cùng.

Đường Ngọc nhắm hai mắt, lông mi khẽ run, lần đầu tiên chủ động hôn môi mỏng của Ngô Hạo Thiên.

Ngô Hạo Thiên sửng sốt, ngay sau đó ngửa về phía sau, anh không hiểu nhìn Đường Ngọc cười khổ, "Đường Đường, em vẫn còn ngã bệnh. . . ." Anh làm sao không muốn cô đây? Nhưng lúc này, anh cảm thấy hôm nay Đường Ngọc có chỗ không đúng.

"Em. . . ." Đường Ngọc thẹn thùng cắn chặt môi dưới, sau khi hít sâu một hơi, nhanh chóng đụng ngã Ngô Hạo Thiên đang ngồi ở bên giường. Cô ghé vào lỗ tai anh mập mờ thở dốc: "Em muốn anh. . . ."

Ngô Hạo Thiên chỉ cảm thấy trong đầu "Oanh" một tiếng, sự ham muốn muốn nổ tung lên, một giây kế tiếp, anh cũng cảm thấy động tác vội vàng của Đường Ngọc. Cô lạnh nhạt xé rách áo sơ mi trên người của anh, một tay khác hốt hoảng cởi dây nịt của anh, luống cuống tay chân, áo ngủ của cô đã giắt ở đầu vai của cô.