
hóm
thứ ba mới đúng, bởi vì nếu cái tên Majo kia chọn đi đường này thì hắn
hẳn là phải tẩy trừ chúng, còn có cả Feitan.
Cô từng nói, làm
người là phải lễ phép một chút, cho nên hắn liền tốt bụng mỉm cười nói
với kẻ ngăn đường hắn: “Làm phiền tránh đường một chút, thuận tiện...... mang mạng cho tôi được không?”
Kẻ chắn đường tôi phải chết.
Khi cất cánh, tàu bay không bị trở ngại gì, bởi vì Meteorcity đang cực kỳ
hỗn loạn, Harris ngồi ở phía trước cái thằng nhóc hỗn xược đang ôm Miru
không buông kia, ông cau mày, không nghĩ tới lại biến thành loại quan hệ này. Lúc đầu chỉ là vì hoàn thành ý muốn của Miru mới nhượng bộ, nhưng
sau khi cái thằng nhóc kia ôm Miru trở về, còn nói với ông rằng hắn muốn thuốc hạ sốt, trán ông vốn không giật nhiều năm giờ lại bắt đầu không
ngừng giật giật.
Miru, những thứ cháu nhặt về không hề bình thường, lần này lại là một tên mặt dày hơn trâu. Nhưng......
Harris nhớ tới chuyện ba năm trước đây, Miru có thể sống được đến hiện tại, đã khiến mọi người kinh ngạc, không phải là ông không tin người Meteorcity không có tình cảm, dù sao Shiyou chính là ví dụ rất tốt. Nhưng nếu ngày nào đó thật sự hãm sâu, thì cháu phải làm sao bây giờ, Miru.
Trong phòng điều khiển, tiểu đội trưởng lấy áo gió đội lên đầu, ca khúc qua
tai nghe điện thoại đã lặp lại cả trăm lần, anh ta chỉ có đúng một ca
khúc này. Tàu bay được anh ta điều khiển ổn định bay qua bầu trời xanh
hiếm có của Meteorcity, Esme đang chờ bọn họ trở về, trở về ăn cơm.
Thỉnh thoảng, trong phòng điều khiển hay truyền ra mấy câu hát, tiểu đội
trưởng vui vẻ hát “Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, nói cho các bạn,
chúng tôi nhiệt tình hiếu khách, có tâm linh xinh đẹp giống như
hoa......” Bầu trời màu đỏ hồng, mang cảm giác mềm mại nhẹ nhàng, an tĩnh.
Tôi buồn ngủ ngồi trên đỉnh đống rác, mùi hư thối không chỗ nào không bốc
hơi lên, đàn chim màu đen - những kẻ tham lam thịt thối – đang điên
cuồng đập cánh bay, màu đen hiện rõ dưới hoàng hôn chói mắt. Tôi thẫn
thờ nhìn đường chân trời mơ hồ phương xa.
Nơi này vẫn là một thế giới bị cách ly, bị quên lãng, vương quốc rác xa lạ. Đây là...... Meteorcity.
Có người ở phía sau tôi, quay lưng về phía tôi, không hiểu sao, dù không
quay đầu lại nhưng tôi vẫn có thể biết rõ đó là một thiếu niên có mái
tóc đen tán loạn, dưới tóc mái, đôi mắt mang màu đen sâu thẳm mà tôi
quen thuộc nhất.
Tôi nghe thấy giọng nói non nớt trong trẻo
nhưng lạnh lùng của hắn vang lên, mang theo sự bình tĩnh và chân thật
đáng tin “Tôi là đầu, mọi người là tay chân, trên nguyên tắc, tay chân
phải phục tùng chỉ lệnh của đầu. Nhưng đó là nguyên tắc của một cơ thể,
không liên quan đến sinh tử. Nếu đầu chết, thì sẽ có người kế thừa vị
trí, đôi khi tay chân còn quan trọng hơn đầu.”
Cảnh tượng này
thật quen thuộc, tôi có chút khó hiểu nghiêng đầu, lời tuôn ra từ miệng
tôi cũng trùng hợp với lời nói của hắn “Mệnh lệnh của tôi là ưu tiên
nhất, nhưng không cần đem sinh mệnh của tôi đặt lên thứ nhất.” Câu nói
quen thuộc nhưng lại không nhớ nổi đã thấy cảnh tượng này ở nơi nào.
Tò mò nghe người phía sau định ra cái gọi là bang quy, tôi thẫn thờ nghĩ,
đứa trẻ này đang chơi trò chơi gì sao? Mình làm ma vương dẫn theo một
đám trẻ chơi trò chơi.
Một đống trang giấy bị gió thổi đến, tôi
vươn tay đón lấy vài tờ, à, là bộ truyện tranh kia, chúng tôi không cự
tuyệt thứ gì, cho nên đừng mong cướp đi thứ gì từ tay chúng tôi. Kỳ
thật, tôi đại khái đã quên gần hết, bao gồm rất nhiều nhân vật.
Lúc này có người ngồi xuống bên cạnh tôi, gần đến mức có thể chạm vai vào
nhau, khi nào thì chúng tôi quen biết thân đến mức có thể ngồi gần nhau
như vậy?
Thiếu niên ngắm nhìn đường chân trời và nói với tôi: “Bầu trời thật đẹp.”
“Đúng thế.” Tôi cười phụ họa, phản xạ mở miệng hỏi “Tôi là Miru, còn cậu?”
Hắn hơi quay mặt sang nhìn tôi, tươi cười thư thái mà tự nhiên “Tôi là......”
Tôi ngây người nhìn cái trán dưới tóc mái dài của hắn, không nghe rõ giọng
nói hắn ôn hòa tự giới thiệu, có chút do dự vươn tay muốn vén ra mái tóc màu đen kia để nhìn hình xăm tinh xảo trên đó.
Vừa vươn tay ra, bỗng phát hiện trước mặt là một mảnh không khí, tôi phát hiện mình đang nằm, trong một căn phòng đổ nát, bầu trời màu xanh cực kỳ thuần túy mà
xinh đẹp, mà bàn tay đang vươn về phía bầu trời lại nhuốm màu đỏ. Đám
mây màu trắng lạnh lùng đang trôi qua, tôi gắng gượng ngồi dậy, bụi và
thủy tinh vỡ rớt ra khỏi người, rơi xuống căn phòng đầy máu tanh và mảnh vụn.
Tôi hoang mang, đây là đâu? Lảo đảo đi ra khỏi phòng, lửa
nở rộ thiêu đốt ở dưới chân tôi, tôi bước ra căn phòng lửa này. Tiếp tục đi về phía trước, thờ thẫn đi. Một cái hành lang rất dài xuất hiện, có
bóng người quen thuộc đi qua chỗ rẽ cuối hành lang, tôi giống như đang
mộng du bỗng lập tức bừng tỉnh, hô to một tiếng liền chạy đuổi theo,
liều mạng chạy. Cuối hành lang có một cánh cửa, tôi biết sau cánh cửa
màu trắng là ai, vươn tay vừa định đẩy cửa ra thì lại bị thứ gì đó màu
đỏ quấn quanh cổ tay ngăn lại, tôi nâng tay đến trước mặt, đó là một sợi dây màu đ