Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329521

Bình chọn: 8.00/10/952 lượt.

ẽ quên sạch, tôi nên thấy may mắn không đây? Ít nhất

chỉ cần tôi không nói, thì trong cuộc thi Hunter này, chúng tôi và những người này chỉ là người xa lạ.

“Không cần cám ơn, bởi vì chúng

tôi phải mang theo cô.” giọng điệu của Kurapika vẫn ôn hoà như trước,

cậu ấy sẽ không làm bạn dễ dàng cảm thấy mình rất không được hoan

nghênh, cũng sẽ không làm bạn cảm thấy cậu ấy rất dễ gần với bạn.

Tươi cười có chút chát, cúi đầu tiếp tục mở to mắt nhìn đôi tay luôn trắng

bệch của mình, nhìn gần các cậu, cảm giác quả nhiên không đồng nhất.

Con đường phía trước bỗng ngừng lại, một trận gió lạnh từ lòng bàn chân

xoay tròn thổi mạnh lên, con đường gạch nhẹ nhàng nhô ra phía trên vực

sâu. Chúng tôi dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn đường bị cắt dưới chân, ở giữa không trung có một sân đá phẳng hình tứ phương, mà ở bên kia sân

đá có một nhóm người khoác áo choàng màu xám dài tới chân, tay đeo còng

tay trầm trọng đang đứng.

Hai bên đều đứng trên hai đường đá nhô ra đối mặt nhau, bốn góc sân đá có bốn ngọn nến trong âm u đang lay

động theo gió, lúc sáng lúc tối khiến cảnh tượng này tăng thêm sáu, bảy

phần âm trầm.

Im lặng một lúc, phía đối diện có động tĩnh. Có

một người cao lớn đi ra khỏi đám người, hai tay hắn dùng lực mạnh một

cái, còng tay trầm trọng rơi xuống đất, hắn có vẻ rất thoải mái mà hoạt

động tay chân. Sau đó cởi áo choàng màu xám cũ nát trên người ra, lộ ra

gương mặt dữ tợn, là một người đàn ông vạm vỡ đầu trọc đầy sát khí, hắn

đi lên mấy bước, hoàn toàn không sợ cao, hô rất to sang bên này “Chúng

tôi là nhân viên kiểm tra được hội thẩm tra uỷ ban đặc biệt chỉ định,

nếu thí sinh muốn qua cửa này thì nhất định phải tỷ thí với năm người

chúng tôi.”

Mặt Kurapika không chút thay đổi nghe, cõng một

người sống như tôi không có ảnh hưởng gì với cậu ấy, nhưng khi nhân viên kiểm tra đi ra, chắc chắn là cậu ấy nghĩ tới điểm mấu chốt, nếu mỗi

người đều phải thắng mới có thể đi qua, vậy thì tôi chính là thứ siêu

liên lụy.

May mà đối phương tiếp tục nói “Tỷ thí một chọi một,

mỗi người lên sân một lần. Theo quy tắc đa số quyết định, các bạn chỉ

cần thắng ba trận là có thể rời khỏi nơi này.”

Nghe thấy chỉ cần thắng ba trận là có thể qua cửa, tôi cảm thấy Kurapika mới thả lỏng,

giờ khắc này, tôi cực kỳ rõ ràng cảm nhận được kéo chân sau của người ta là rất không phúc hậu.

“Cách thi đấu tùy mọi người, trận đấu

không có hoà, nếu có một phương nhận thua thì phe bên kia thắng lợi. Bây giờ, mời các bạn quyết định chấp nhận trận đấu này hay không, chấp nhận thì ấn O, không chấp nhận thì là X!” Nhân viên kiểm tra rít gào với

chúng tôi cũng không sợ hụt hơi, tôi nhìn vết sẹo trên đầu hắn lộ ra sự

dữ tợn, cảm thấy nhân viên kiểm tra này có lẽ khó đối phó.

“Cái

này mà cũng phải chọn, thật quá lãng phí thời gian, chúng ta căn bản đâu có con đường thứ hai có thể chọn chứ.” Leorio bắt đầu mất kiên nhẫn,

hình như từ lúc chọn cánh cửa bên phải hồi nãy đã bắt đầu hơi nóng tính, ngay cả ấn nút đồng ý cũng rất mạnhh.

Tôi cẩn thận trượt xuống

khỏi lưng Kurapika, đứng một chân trên nền lạnh, sắp cầm đao kiến lên tỷ thí, đâu thể cứ cõng tôi lên võ đài.

“Được rồi, bên chúng tôi,

tôi sẽ là người thứ nhất lên sân khấu, còn các bạn, ai lên trước?” Nhân

viên kiểm tra nhìn bảng điện tử trên sân đá thấy toàn bộ chấp nhận, gật

đầu nói, con đường đi đến sân đá bắt đầu kéo dài ra từ tường đá dưới

chân chúng tôi, thẳng đến khi chạm vào sân đá mới ngừng lại.

“Không hạn chế kiểu tỷ thí thì rất có khả năng sẽ xuất hiện khảo nghiệm xảo

quyệt, nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ sẽ là đấu võ.” Kurapika đi lên, cậu ấy trầm tĩnh nhìn sân đá “Tôi đi trước.”

Vừa mới bước ra một bước, Leorio đã vươn tay ngăn cản cậu ấy “Cái tên kia có vẻ không dễ đối phó, để tôi đi đi, cậu xem cánh tay kia của hắn là biết hắn nhất định rất

khỏe mạnh, nếu tỷ thí không thể dùng vũ khí thì cậu sẽ mệt lớn đấy.”

Gon ngẩng đầu nhìn hai người họ, cũng bắt đầu nóng lòng muốn thử, không khí hình như lại xuất hiện giằng co. Tôi đứng ở sau lưng họ, dựa vào tường

đá trong góc, chân phải khẽ chạm xuống đất, sự đau đớn như là một lời

nhắc nhở chầm chậm, khiến đầu óc tôi tỉnh táo. Tôi yên lặng nghĩ nếu

trận thứ nhất tôi lên thì nên ứng phó như thế nào, ba giây sau, đáp án

đi ra, nếu phải đấu võ với vị nhân viên kiểm tra cao lớn vạm vỡ vừa thấy là biết anh ta ăn rất nhiều, tôi chỉ có thể lập tức nhấc tay nhận thua.

“Vẫn để tôi lên đi, tôi rất muốn hoạt động chân tay.” Killua trực tiếp đi

qua đám bạn không ai nhường ai, vẻ mặt nhàn nhã rút tay ra khỏi túi quần vẫy vẫy tạm biệt với bọn họ, trò chơi Hunter này từ đầu tới đuôi đều

không hề khiến hắn có cơ hội xuất thủ thực sự nào.

Nhân viên

kiểm tra đầu trọc đã đứng trên nền phẳng của sân đá, ngọn nến chiếu sáng không ngừng khiêu vũ “Người đối chiến hãy bước lên.”

Killua

đứng trên sân đá dùng làm võ đài, các mép sân đá rất trơn nhẵn, phía

dưới chính là vực sâu vạn trượng. Tôi thấy nhóm Gon đều đứng ở mép khẩn

trương nhìn Killua, sợ cậu ấy không thể ứng phó, bởi vì đứa trẻ khoảng

mười tuổi cùng với nh


Duck hunt