
ừng mảnh trí nhớ ra, tôi
may mắn là mình không quên quá nhiều kí ức. Có khi bỗng dưng lại rơi lệ, không phải do bi thương, chỉ là cảm xúc quá đầy ắp, tựa hồ chỉ có nước
mắt mới có thể phát tiết ra.
Ngày trôi qua đơn giản như nước
suối bên chân, năm chiếc thẻ báo danh trên người tôi vẫn nặng trịch đặt ở trong túi quần, cái sức nặng này khiến cho tôi nhíu mày khổ mặt. Nhiều
thẻ như vậy có thể giúp bao nhiêu người đỗ? Tôi còn ngốc nghếch cầm thẻ
báo danh đứng ở chỗ cao, nhìn rừng cây xanh biếc trước mặt mà giơ tay hô to “Có ai muốn thẻ không!? Tôi có nhiều thẻ không cần đây!”
Kêu lớn tiếng như vậy, tôi không tin không có ai nghe thấy, nhưng tôi đứng ở trên tảng đá đợi cả ngày, chờ đến mức sắp hoá thành pho tượng cũng
không thấy một thí sinh nào nhô đầu ra tới cướp.
Mọi người làm
sao thế, mục tiêu to đùng như vậy đang đứng ở đây mà cũng không có ai
nhìn thấy sao? Cho dù tôi muốn tặng thẻ, thì cũng phải có thí sinh bằng
lòng đi ra lấy, bằng không tôi đi tìm bọn họ kiểu gì được.
Minh
Lạc không chịu nổi bộ dạng tiều tụy của tôi, mới đầu cậu ấy hỏi tôi con
mồi là ai, tôi lấy tờ rút thăm mà Lippo đưa cho tôi ra. Cậu ấy nhìn rồi
vỗ đùi cười to “Cái tên giám khảo đầu đuôi gà kia thật tài tình, anh ta
cũng thật chiếu cố cậu.”
Sau đó duỗi tay ra lấy số thẻ báo danh
thừa trong tay tôi, rồi nhảy lên chỗ cao, do vừa mới tắm rửa trong suối
nên mái tóc màu vàng ướt sũng, giờ đứng đón gió tiện thổi khô luôn.
Tôi nghe thấy Minh Lạc nhàn nhã như chủ quán nước ven đường bắt đầu thét to “Số 199, số 199, ai muốn? Không lừa dối trẻ thơ và người già cả, cứ ra
tiền đi!”
Tôi đen mặt ngồi xổm phía dưới, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, thế mà cũng có thể lấy để buôn bán? Ngay cả thịt muỗi dù bé tí cũng
muốn rỉa sạch sao.
“Không có ai muốn? Vậy tôi nghiền nát thẻ đấy, 1, 2...” Minh Lạc lại bình thản đếm, như đang chờ lật con át chủ bài vậy.
“Bao nhiêu tiền?”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Killua đi ra từ một thân cây đại thụ, mắt mèo
màu đen tròn mà sắc bén, mặt không chút thay đổi đứng ở khoảng cách an
toàn nhìn hai chúng tôi.
“Đây không phải là đại thiếu gia nhà
Zoldyck sao, nhà các cậu đúng là rất kiêu ngạo về mấy vụ làm ăn, nhưng
tiền tiêu vặt cho trẻ con dù nhiều thì cũng chỉ đủ mua mấy thanh kẹo
chocolate mà thôi, cậu có thể trả cái gì để đổi chiếc thẻ này chứ?” Minh Lạc dựng thẳng ngón trỏ lên, xoay thẻ báo danh hình tròn trên móng tay.
“Hừ.” Killua nhấc khóe miệng lên, tươi cười tự tin không phù hợp tuổi “Anh
muốn cái gì, tôi cũng phải xem có đáng để tôi đi đổi hay không đã.”
“Làm gì mà phải đề phòng thế, tôi chưa nghèo nàn đến mức muốn bắt cóc tống
tiền nhà Zoldyck vơ vét tài sản làm tiền chuộc đâu. Hàng hóa sở dĩ là
hàng hóa, đó là bởi vì có thị trường. Chiếc thẻ này với tôi mà nói không đáng một xu, nhưng đối với cậu thì ít nhất có thể giá trị một đồng.
Không nhiều không ít, cậu cho tôi một đồng Geny là được.” Minh Lạc lấy
kính râm từ trong túi quần ra, thuận tay che đi đôi mắt quá mức âm u.
Mỗi lần bắt đầu cò kè mặc cả với người khác là đã muốn ăn thịt người ta, đeo kính mắt có thể trở nên chân thành sạch sẽ, làm ăn mới có thể thịnh vượng phát đạt.
“Thật?” Killua không tin, giương mắt nhìn về
phía người đàn ông đang cười giả dối kia, vẫn đứng ở nơi thích hợp nhất
để tránh công kích, đối với một đứa trẻ mười hai tuổi mà nói, cậu ta quá lý trí.
“Thẻ giảm giá ‘Một đồng Geny’ của nhà Zoldyck hẳn là
cậu có chứ, lúc các cậu làm khuyến mãi, chẳng phải từng phát một đống
thẻ như vậy sao? Giảm 8%, 10%, 5%, còn có cả một đồng Geny xử lý một vụ. Cho tôi một thẻ đi, tiểu thiếu gia.” Minh Lạc lắc lắc thẻ báo danh, vẻ
mặt dụ dỗ cười “Cậu cũng đâu có lỗ vốn gì.”
“Đó không phải là
khuyến mãi.” Killua nhếch miệng nhe răng nanh, giống như rất phản cảm
người khác định nghĩa nhà cậu ta như vậy.
“Rồi, đó là quảng
cáo.” Minh Lạc tươi cười có chút trào phúng, thấp giọng hừ lạnh một câu
“Cũng chỉ có cái loại thế giới bị rò rỉ chồng chất này, sát thủ mới có
thể hợp pháp hóa như thế, ngay cả căn nhà cũng có thể biến thành khu
ngắm cảnh. Không có giới hạn hắc bạch, ‘cá lớn nuốt cá bé’ cũng bị phóng đại lên, cái loại thế giới tưởng tượng như thế này, tôi thật muốn cho
tác giả nhanh đi chết đi, đừng ra làm gì cho mất mặt xấu hổ.”
Tôi vốn định điệu thấp ngồi xổm một bên làm cây cỏ, dù sao những lúc Minh
Lạc làm ăn, tôi ngắt lời thì không tốt lắm. Nhưng sau khi nghe thấy vậy
thì lại không nhịn được ho khan, kỳ thật chúng ta đã ở thế giới tưởng
tượng rồi. Nguyền rủa tác giả là không tốt lắm đâu, người ta là vô tội
mà.
“Thành giao, đưa đây.” Killua nhấc khóe miệng lên, gương mặt mèo đáng yêu chợt hiện ra dưới mái tóc màu bạc, cậu ta lấy từ trong túi quần ra một chiếc thẻ phi đến đây, sau đó ‘móng vuốt vèo’ duỗi ra chờ
thẻ báo danh.
Minh Lạc nhận được chiếc thẻ rồi giơ tay vung thẻ
số 199 về phía Killua, sau đó khẽ hôn thẻ giảm giá ‘một đồng Geny’, cười nói “Hợp tác vui vẻ, cậu bạn.”
Killua lấy thẻ vào túi rồi quay
đầu bước đi, một giây cũng không lãng phí, xem ra cậu ta không có hảo
cảm gì với chúng tô