
có như trong tưởng tượng khó qua, bởi vì không thể nhìn thấy cho nên hắn có thể có thời gian ngắm nhìn trong trí nhớ hé ra kiều nhan. (vẻ mặt đáng yêu)
Nhớ hương vị ngọt ngào mang theo vị chát, hắn rất muốn biết người nam nhân nàng lo lắng là ai.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cầu đá truyền đến, rồi sau đó đi đến đình nghỉ mát, hắn hơi hơi nghiêng đầu.
“Thiếu chủ, mời dùng trà.” Tiếng nói ngọt ngào là đặc thù của tiểu tỳ Tiểu Mạc, theo tiếng nói một ly trà đặt vào trên tay của hắn.
“Tiểu Mạc” tay hắn dằn ở nắp ly trà: “Hôm nay thời tiết như thế nào?”
“Trời xanh gió mát, trong hồ hoa đều nở rất đẹp.”
Hắn mỉm cười: “Vậy sao?”
“Đúng a, gió thổi qua lá sen lay động, hoa sen khẽ đưa , rất đẹp.”
Tiểu Mạc thanh âm lộ ra vui sướng, cũng lộ ra mấy phần ngây thơ, hắn đè chặt nắp chén dật ra một tiếng than nhẹ: “Đáng tiếc ta hiện tại nhìn không thấy.”
“Thiếu chủ——-”
“Giúp ta hái một đóa hoa sen đi ?”
“Dạ”.
Hắn nghe bước chân của nàng đi xa, chốc lát lại đến gần, một luồng mùi hương thoang thoảng quen thuộc xông vào mũi hắn, hắn buông trà trong tay lập tức bị nhét một đóa hoa.
“Ngươi ngửi, rất thơm a.” Thanh âm mang theo chút lấy lòng.
“Ngươi là ăn hạt sen sao?” Hắn một bên ngửi mùi hoa một bên không chút để ý hỏi.
“Đúng a, thiếu chủ, ngươi mặc dù mắt không thể thấy, thính lực lại càng lợi hại a.”
Hắn giống như chuyên tâm ngửi hương sen, khóe miệng lại khống chế không được dương lên.
“Ánh mắt mặc dù nhìn không thấy, lại phát hiện có khi để tâm ngược lại có thể nhìn xem rõ ràng hơn.”
“Vậy thiếu chủ gần đây thấy rõ cái gì ?”
Hắn cười mà không nói.
“Thiếu chủ tâm tình tựa hồ tốt lắm.”
“Tiểu Mạc tâm tình cũng giống như rất tốt.”
“Tâm tình vì cái gì không thể tốt đâu?”
Hắn ngẩn ra một chút, khẽ cười nói: ” Đúng a, vì cái gì không tốt đâu.”
“Cho nên, thiếu chủ cũng nên tâm tình thường tốt mới đúng.”
“Tiểu Mạc, có thể hỏi ngươi một vấn đề sao?”
“Vậy muốn xem thiếu chủ muốn hỏi cái gì, Tiểu Mạc cũng không nhất định trả lời được hết .”
“Vấn đề này Tiểu Mạc nhất định trả lời được.” Hắn cười đến chắc chắn.
“Vậy thiếu chủ cứ hỏi đi.”
“Nếu ngươi thích một kiện đồ vật này nọ, nhưng là đồ vật này cũng là của người khác, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Đem nó biến thành của chính mình không phải rất tốt.” Tiểu Mạc giọng điều thập phần đương nhiên.
Hắn bên môi ý cười càng sâu: “Nhưng nếu đồ vật này chủ nhân cũng thật thích đâu ?”
“Khiến hắn thích một kiện khác là được rồi.”
“Nếu hắn không thể thích một kiện khác đâu?”
“Vậy muốn xem ta có thể đánh thắng được hắn hay không.” Tiểu Mạc nghiêm túc nói.
Hắn cất tiếng cười to, sang sảng tiếng cười làm cho người ven hồ không khỏi liếc mắt, thiếu chủ hôm nay giống như rất vui vẻ.
“Tiểu Mạc nói cái gì không đúng sao?”
“Không, ngươi nói rất đúng .”
“A, thiếu chủ còn có cái gì phân phó sao? Nếu như không có, Tiểu Mạc trước xin cáo lui.”
“Phải đi a.” Trên mặt hắn tươi cười lâp tức nhạt đi.
“Vâng “
“Còn có thể đến sao?”
“Lúc thiếu chủ cần, nô tỳ tự nhiên sẽ tới.”
“Vậy sao?” Thanh âm của hắn có vẻ có chút trầm thấp.
“Đương nhiên.”
“Vậy đỡ ta trở về đi.”
“Trở về?” Tiểu Mạc thanh âm lộ ra một chút kinh ngạc: ” Ngươi hôm nay không ở đình nghỉ mát nghe cảnh ?”
Hắn nghe vậy bật cười: “Đúng a, không nghe cảnh, ta nghĩ về sau cơ hội như thế cũng sẽ lại không có.”
“Ngươi còn muốn có cơ hội như thế ?”
“Không muốn.” Hắn nhanh chóng trả lời khẳng định.
“A”
“Nghe ngươi giống như có chút tiếc nuối ?” Hắn hơi hơi nghiêng đầu.
“Làm sao có thể, thiếu chủ nhất định là nghe lầm.” Thanh âm cực kỳ vô tội.
Hắn im lặng giương cao môi.
“Thiếu chủ, là biểu tiểu thư đến đây a.”
Hắn tuyệt đối không có nghe sai, Tiểu Mạc thanh âm bỗng nhiên lộ ra khác thường hưng phấn,
Sau cơn mưa, hoa sen tươi mát lịch sự tao nhã, nếu bên người lại có một vị mỹ nhân cùng bồi, vậy nhất định là chuyện vui vẻ nhất đời người.
Nhưng là thiếu chủ bọn họ giống như không có cảm thấy như thế, ngược lại hình như né tránh biểu tiểu thư thân cận.
“Biểu ca, ta đến đỡ ngươi.”
Dịu dàng như nước, đa tình quan tâm Bạch Ngọc Lan vẻ mặt e lệ đưa tay đỡ Tần Ức Phong, lại bị hắn mau tránh ra.
“Biểu muội, việc nặng này vẫn là để Tiểu Mạc làm là tốt rồi.”
Bị điểm danh tới áo xanh tiểu tỳ bày ra khuôn mặt trăng tròn vui mừng, cong cong hai hàng lông mày phía dưới lộ ra một đôi mắt to tràn đầy linh khí, sắc môi đỏ hồng giống như vẽ loạn màu son đỏ thắm.
Bị đôi mắt hờn giận của biểu tiểu thư nhìn lướt qua, vốn không tính đi tới Tiểu Mạc đột nhiên nhanh nhẹn bước nhanh tiến vào đình, tựa như rất thân mật đỡ lấy thiếu chủ, rất không biết sống chết dùng thanh âm ngọt lịm nói: ” Thiếu chủ, muốn hay không nô tỳ uy ngài ăn hạt dưa?”
Nghe vậy Tần Ức Phong mày kiếm khẽ nhếch: “Cũng tốt “.
“Cũng tốt” hai chữ đả kích mọi người ở trong ngoài đình nghỉ mát, bọn họ toàn bộ cùng hướng nhìn về phía phẩm hạnh cao thượng như bầu trời trăng sáng của thiếu chủ. Chẳng lẽ sau khi mù, tính tình con người cũng sẽ phát sinh thay đổi thật lớn sao?
“Tiểu Mạc—-” Bạch Ngọc Lan thanh âm có chút đè nén run rẩy.
Tiểu Mạc chớp một đôi ánh mắt n