
.
"Chủ tịch, tôi sẽ pha trà, anh có muốn uống trà?" Cô lấy lòng hỏi, một mực cung kính giống như cung nữ phục vụ Hoàng Đế.
"Thôi!" Anh vặn lấy lông mày, một bộ coi như đem sao trên trời hái xuống, vẻ mặt lấy lòng anh không được.
Cô ngoan ngoãn đứng ở bên bàn làm việc, len lén ngẩng đầu mắt liếc trên
trần nhà quạt trần vẫn như cũ két két, căn bản không có tác dụng của
quạt máy, phát hiện không chỉ là mình cô, ngay cả anh cũng nóng đến
không chịu được, mồ hôi trên trán lớn như hạt đậu là có thể nhìn thấy
được.
Trong lúc bất chợt, cô cảm giác không đành lòng.
Nhìn anh, người đàn ông cao lớn ưu nhã ung dung anh tuấn thế này, nhưng rất
nhếch nhác hai chữ này lý ra không chút dính dáng với anh, anh nên thể
diện vinh quang, ngồi ở văn phòng hiện đại, cùng với máy điều hòa không
khí trung tâm chứ.
Nhưng anh giống như là gặp rủi ro, chỉ có thể ở nơi vận chuyển hàng hóa nhỏ cũ rách này, tất cả đều là miễn cưỡng chấp
nhận, có thể tiết kiệm là tiết kiệm, dạy người có thể nào không vì lòng
hắn chua?
Con người trị giá hàng tỉ ư? cô càng ngày càng hoài nghi sự chân thật của nó.
Cô lúng túng, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
"Vậy. . . . . . Anh có muốn hay không đổ cà phê?" Cô cứng rắn ngẩng đầu lên cẩn thận hỏi, rất sợ lại vuốt đến râu cọp.
Loại cà phê đáng sợ này nhìn giống như nước cống rất ô nhiễm, nhưng anh lại rất cần một chút cà phê để trấn định thần kinh không sợ tính nhẫn nại
của mình sắp hỏng mất.
"Không cần!" Anh tức giận trả lời, bưng chén lên nhíu chặt lấy lông mày uống một ngụm.
Ngụm thứ hai thuận miệng hơn chút, uống giống như nhựa đường.
Vẻ mặt của anh giống như âm dương quái khí làm cho người ta kinh sợ, tựa như thời tiết tháng ba làm người ta mịt mờ (không rõ).
"Vậy tôi đi làm việc nhé." Dùng âm thanh nhỏ giọng vội vã nói một câu, cô vội vàng chạy ra ngoài mong giữ được cái mạng nhỏ.
Uống xong một ly cà phê nhựa đường, thói quen nhức đầu của anh đột nhiên tự dưng phát tác, bụng cũng bắt đầu thấy đau.
Điều này làm cho anh không tự chủ được là lại nghĩ tới lần trước báo hại anh nôn cả một buổi chiều vì mùi đậu phụ thối, dù sao mùi cà phê này còn
đỡ, làm cho dạ dày của anh lại kịch liệt lật khuấy lên.
Nghê Tất Thư người phụ nữ này, căn bản là trời cao phái tới khảo nghiệm anh thật là đại phiền toái!
"Chủ tịch, buổi trưa anh phải đi ra ngoài sao?" Nghê Tất Thư từ ngoài cửa đi tới, cầm hộp tiện lợi đứng ở bên ngoài.
Nhìn sắc mặt của anh xem ra không tốt lắm, giống như bị bệnh, lại cũng giống như còn hờn dỗi chuyện buổi sáng.
"Không cần." Anh tối tăm ngẩng đầu liếc nhìn cô
"Vậy anh có muốn ăn không?" Cô cẩn thận hỏi, âm thầm cầu nguyện anh đừng nghĩ đến vụ đậu phụ thối hôm trước.
"Không cần." Còn ăn? Anh đang bị chén cà phê nhựa đường kia chơi đùa làm dạ dày đang chảy máu.
"Không ăn cơm sao được?" Nghê Tất Thư kêu lên, bộ mặt giống như trên đường thấy con chó lang thang không có cơm ăn.
"Đầu tôi đau lắm không thoải mái, không muốn ăn." Anh chỉ muốn cô im miệng,
không ngờ những lời này lại làm cho cô càng quan tâm hơn.
"Nhức
đầu?" Cô khẩn trương chạy đến trước bàn cúi đầu quan sát anh."Anh không
sao chứ? Nghe nói hiện tại rất nhiều người công việc bận rộn, không phải lao lực chính là chảy máu não, anh ngàn vạn lần không thể bỏ rơi tôi
nha!"
Lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, anh cuối cùng cũng phát hiện ra người phụ nữ này thì ra là thiếu đầu óc.
"Cám ơn sự nguyền rủa của cô." Anh vuốt vuốt mi tâm.
Trên bàn còn có một cặp tài liệu chờ anh xử lý, thiết kế xây dựng cao ốc văn phòng đang chờ phê duyệt, một chút nữa còn muốn đi đến Sở kiến trúc
cùng kiến trúc sư thảo luận một số vấn đề về thiết kế nội bộ, hoạch định chi tiết.
Vừa nghĩ tới một số công việc, anh lập tức kéo ngăn
kéo ra, kéo mấy lần mới mở được ngăn kéo ra vì rỉ sắt mắc kẹt, từ bên
trong lấy ra hai viên thuốc chuẩn bị ném vào trong miệng.
"Khoan, anh uống cái gì vậy?" Một cái tay nhỏ vội ngăn anh lại.
"Aspirin." Anh trừng mắt nhìn như nhu nhược.
"Làm sao anh có thể uống thuốc lung tung?" dùng tay nhỏ bé không khách khí
mở bung bàn tay của anh ra, đem hai viên thuốc ném vào thùng rác, nghiễm nhiên coi anh như một đứa trẻ ba tuổi cứng đầu cứng cổ.
"Cô —" anh trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mắt rất tức giận, nhưng ngược lại không biết nên phản ứng ra sao.
"Xoa bóp đối với đau đầu rất hữu hiệu, tôi giúp anh!"
"Không cần, tôi không sao. . . . . ."
"Nhức đầu làm sao lại không có việc gì?" Cô giống như bà mẹ già nói."Không
nói nhiều nữa, tôi xoa bóp cho anh trong vòng mười phút, nhức đầu sẽ lập tức đỡ rất nhiều."
Không nói lời gì , một đôi tay nhỏ bé âm ấm
mềm nhũn dán lên hai bên huyệt Thái Dương của anh, bên vê bên kìm, sức
tay có sức lực nhưng không mất đi êm ái.
Anh chỉ biết Nghê Tất
Thư về kỹ xảo đánh bài mạt chược nổi danh gần xa, còn chưa có nghe thấy
cô biết xoa bóp, vô cùng thuần thục thật giống như là chuyên gia.
Khoảng cách của hai người quá gần, bộ ngực của cô theo động tác vô ý quét qua
lưng của anh, khiêu khích một hồi không khỏi rung động. Cô lại không
chút nào phát hiện,