
tháng rồi anh không được ôm cô! Tính nhẫn nại của anh cuối cùng cũng đã tới cực hạn.
Anh cần cô, giống như cá cần nước, nếu như còn không được ôm cô, anh nhất định sẽ chết!
Anh biết bọn họ ở cùng nhau có chút gượng ép, không khí giữa hai người
luôn có chút gượng gạo, mà cô thời gian này rõ ràng cũng trốn tránh anh.
Thường Trữ Viễn là một người rất sĩ diện, muốn anh nhận lỗi với Lâm Trinh Lan, cầu xin cô tha thứ, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào!
Thường Trữ Viễn rất tự cao tự đại, anh nhất mực cho rằng ngàn sai vạn sai đều
không phải lỗi của mình, tất cả đều là lỗi của Lâm Trinh Lan.
Khi đó anh mắng cô là “người đàn bà xấu xí” thật là có hơi quá đáng! Có lẽ
cô không phải là thiên tiên mỹ nữ gì, nhưng tuyệt đối không “xấu xí”,
nếu không anh làm sao có thể ôm cô mấy năm qua mà không biết mệt, ngoài
cô ra thì ai có thể làm được như thế?
Anh chỉ là không muốn cô ở cùng người đàn ông khác mà thôi!
Vẻ đẹp của cô, thân thể của cô, mỗi tấc da trên người cô đều là của anh!
Anh không thể chịu được khi có người đàn ông khác để mắt tới! Nếu như có thể, anh rất muốn đem cô giấu trong nhà, không để người khác nhìn thấy.
Khi nhìn thấy nước mắt của cô anh liền hối hận! Cô ít khi khóc, bọn họ ở
bên nhau nhiều năm như thế nhưng số lần anh thấy cô khóc chỉ có thể đếm
trên đầu ngón tay.
Cẩn thận suy nghĩ mấy ngày qua, Thường Trữ
Viễn rốt cuộc quyết định! Thứ bảy và chủ nhật tuần này anh không phải đi làm, còn Lâm Trinh Lan được nghỉ vào ngày chủ nhật và thứ hai, anh nhất định phải lợi dụng thời điểm này đem mối quan hệ của hai người điều
chỉnh lại như cũ.
Có lẽ không thể nào lập tức sẽ có tiến triển,
nhưng ít ra anh cũng muốn giống như trước kia, lúc nào muốn hôn thì có
thể hôn, muốn ôm thì có thể ôm.
Hôm nay nhất định phải dịu dàng với cô hơn một chút. Thường Trữ Viễn nghĩ thầm.
Buổi tối, đang lúc Lâm Trinh Lan tắm được một nửa, cô không hề có nửa điểm
phòng bị thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Thường Trữ Viễn, anh ra lệnh: “Mở cửa.”
“Cái gì?” Lâm Trinh Lan giật mình, có chút sợ hãi hỏi: “Tại sao?”
Thật ra thì hai người đã quen thuộc với nhau như thế, cô chỉ cần cẩn thận
suy nghĩ thì sẽ biết anh muốn làm gì, nhưng cô vẫn là có chút xấu hổ.
Thường Trữ Viễn không phải là người có tính tình tốt, có lẽ ở trước mặt người
khác anh còn có thể khắc chế được chính mình, nhưng ở trước mặt cô, anh
giống như là một Bạo Quân hoặc một đứa bé bốc đồng, không hề che giấu
dục vọng của bản thân, luôn là đối với cô cần thì cứ lấy.
Lâm
Trinh Lan đã từng nghĩ tới, người đàn ông này tùy hứng như vậy, trách
nhiệm của cô là rất lớn! Cũng bởi vì cô cưng chiều anh quá.
Nhưng là, ai có thể nói cho cô biết, cô còn có thể làm gì đây? Cô chẳng qua là quá yêu anh mà thôi.
“Mở cửa.” Thường Trữ Viễn lại một lần nữa ra lệnh, “Đừng để cho anh nói lần thứ hai.”
Nếu như cô kiên quyết không mở cửa, chỉ sợ anh sẽ phá cửa mà vào. “Có chuyện gì?” Lâm Trinh Lan mở hé ra một khe nhỏ, thân thể núp ở phía sau cánh cửa.
Thường Trữ Viễn lấy một tay đè cửa lại, “Lui về phía sau.”
Lâm Trinh Lan lui về phía sau cửa, Thường Trữ Viễn trực tiếp đẩy cửa bước
vào, sau đó cô mới phát hiện anh không mảnh vải che thân, đã sớm cởi hết toàn thân quần áo bỏ ngoài phòng tắm.
“Anh...Thế nào lại...” Lâm Trinh Lan xấu hổ quay mặt đi.
Mặc dù hai người đã quan hệ rất nhiều lần, nhưng cô vẫn xấu hổ co rút người lại, cũng không dám ngước mắt nhìn thẳng vào thân hình cường tráng của
anh.
Cô tựa như chú nai con mới sinh sợ sệt nhìn người trước
mắt, ngón tay cô khẽ run. Thường Trữ Viễn đưa ngón tay lên vẽ vài vòng
trên gò má đỏ bừng của cô, ngón tay truyền tới cảm giác nóng bỏng, anh
thư thái thưởng thức tư thái cực kỳ kiều mị của cô.
Đầu ngón tay trượt đến cằm dưới, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, anh nghiêng người hôn
lên môi cô, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm một vòng dọc theo đôi môi,sau đó cạy ra
hàm răng của cô, anh đưa lưỡi vào thăm dò thật sâu trong đó, liếm láp
từng chỗ mẫn cảm của cô, dây dưa múa lưỡi.
“Ưm!” Toàn thân cô nhạy cảm run lên, không nhịn được phát ra một tiếng rên khẽ.
Thường Trữ Viễn đem Lâm Trinh Lan kéo đến dưới vòi hoa sen, một tay mở chốt
nước nóng ra, một tay ôm cô vào trong ngực, một lần nữa hung hăng hôn
lên môi cô.
Anh rất nhớ mùi vị của cô, chỉ là hôn cô như thế mà đã làm cho anh hiểu được thế nào là tiểu biệt thắng tân hôn.
Môi lưỡi của hai người quấn quít với nhau thật chặt, một tay anh đặt lên
phần đầy đặn trước ngực cô, nhẹ nhàng xoa bóp trái dâu đỏ tươi, một tay
khác lại chuyển qua cặp mông đầy đặn, vuốt ve phần mông thịt mềm mại.
Anh chỉ dùng một chút lực mà đã lưu lại vô số dấu vết kích tình trên đó.
Dòng nước ấm áp bốc hơi tạo nên sương mù bao trùm cả phòng tắm, phần da thịt trắng nõn của cô lại càng thêm hấp dẫn kích thích anh. Trong không gian nho nhỏ của phòng tắm tràn đầy tiếng thở dốc vang vọng.
Thân
thể của Lâm Trinh Lan đã bị Thường Trữ Viễn dạy dỗ trở nên khêu gợi, nửa tháng qua không hề bị chạm vào lại trở nên cực kỳ nhạy cảm, dưới sự
trêu đùa của anh, cơ thể cô lập tức muốn