
i có viên thuốc của sư phụ, ngươi bị thương nặng như vậy, khả năng mạng cũng bị mất. Còn có, ngươi hôn mê ba ngày nay, cũng đều là dựa vào thuốc sư phụ chống đỡ thể lực của ngươi. Ngươi không có cảm giác sao? Ngươi đã ba ngày chưa ăn, vẫn còn có khí lực cùng ta nói chuyện.”
“Thì ra là thế, khó trách ta cảm giác thể lực mình cũng không tệ lắm, nói như vậy, sư phụ ngươi là một kỳ nhân?”
“Đúng a! Lai lịch của bà thập phần thần bí, cũng chưa từng nói qua chuyện của mình, chính là dạy ta phải cần sự vật, rồi hướng ta thập phần hảo, cho nên ta hàng tháng cũng sẽ ở mười lăm ngày xem nàng, không nghĩ tới lần này tới, nàng lại dạo chơi đi, mới có thể làm cho cứu ngươi. Đúng rồi, làm sao ngươi chịu đả thương nặng như vậy?” Tô Ngọa tò mò hỏi.
Dận Lễ đáy mắt có vẻ lo lắng chợt lóe rồi biến mất, “Chuyện này cùng ngươi không quan hệ, hiện tại ta đói bụng, ngươi có thể trước làm ít đồ cho ta ăn không?”
“Đó là đương nhiên, ngươi lại nằm trong chốc lát.”
“Không được, ngươi dìu ta đi nơi nào ngồi đi! Nói không chừng thuốc thần kì của sư phụ ngươi có thể làm cho ta rất nhanh hồi phục , bằng không ta làm sao có thể tốt lên muốn ngươi?” Hắn vẻ mặt bỡn cợt nói.
Nàng tức giận ngay cả dìu hắn đến trên ghế ngồi xuống cũng không chịu, dậm chân, bước đi hướng phòng bếp.
Trên chân núi nhìn một vòng, Dận Lễ phát giác mình không thể tiếp tục trốn ở chỗ này, hơn nữa Tô Ngọa cũng phải rời đi, vì thế hắn quyết định cùng nàng xuống núi, còn cùng nàng ở lại nhà gỗ.
Hắn vì lời mời cùng về nhà của Tô Ngọa mà mừng thầm, bất quá nàng cùng Tề Tiểu Hỉ rất thân với nhau, hắn là một đại nam nhân thực không tiện, nhưng mà hắn kiên trì muốn cùng nàng về nhà, muốn biết chỗ ở của nàng.
Cho dù bất đắc dĩ, nàng không thể không đồng ý để hắn đến nhà nàng, nhưng không thể cho hắn ở lại .
Hắn không có cho nàng đáp án chính xác, chỉ là thúc giục nàng về nhà.
Không nghĩ tới lúc ấy nàng không kiên trì hỏi rõ đáp án, hắn tựa như kẹo da trâu dính nàng không tha, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ không nỡ đuổi hắn ra khỏi nhà nàng, để hắn ngủ ở trong phòng của nàng.
Nói thực ra, tình trạng của Dận Lễ, Tô Ngọa thực yên tâm, hắn căn bản là đã gần bình phục, nhưng vẫn không chịu rời đi, mà sự thật cần bận tâm là, hắn phải ở lại nhà còn nàng, cùng Tề Tiểu Hỉ đi làm ở phường dệt.
Nàng sau khi rời đi không bao lâu, hắn đi ra nhà gỗ, đi vào tiểu viện tử, sắc mặt trở nên hết sức nghiêm túc.
“Xuất hiện đi!”
Hắn và Tô Ngọa cùng nhau xuống núi, trở lại nhà nàng, hắn nhận thấy được người của hắn âm thầm đi theo hắn, chẳng qua là khi Tề Tiểu Hỉ cùng Tô Ngọa ở bên cạnh, mà hắn cũng không có trong tình huống nguy hiểm tính mạng, vì thế không cho bọn họ hiện thân, bọn họ đành phải trốn ở một bên, tùy thời bảo hộ, phối hợp hắn.
Hai đạo nhân ảnh lập tức xuất hiện ở trước mặt của hắn, một người là Ngân Quang thủ lĩnh ám vệ của hắn, còn người kia là Trần Đình thống lĩnh hộ vệ của hắn, hai người đều đối với hắn trung thành và tận tâm, hắn cũng thập phần tín nhiệm bọn họ.
Trần Đình tiến lên từng bước, đem hai bình sứ một trắng một đen giao cho hắn, cung kính bẩm báo, “Vương gia, hoàng thượng biết người bị tập kích, bị trọng thương, riêng phái người ngựa nhanh tám trăm dặm khẩn cấp, đem hai lọ thuốc tốt nhất tận tay đưa cho thuộc hạ, muốn thuộc hạ cần phải đem thuốc giao cho Vương gia, một lọ là viên thuốc bổ huyết bổ tức, một lọ còn lại là kim sang dược đối với miệng vết thương khép lại thập phần có ích.”
” Vết thương trên người bổn vương đã lành lại, bất quá vẫn là nhận lấy ơn trạch của hoàng thượng. Đúng rồi, hoàng thượng còn có chỉ thị gì không?”
“Có, hoàng thượng biết người sau khi bị thương, long nhan phẫn nộ, muốn bọn thuộc hạ đem phản tặc ám sát người bắt lại, cũng tra ra kẻ chủ mưu phía sau, muốn thay người báo thù, còn nói chờ sau khi diều tra vụ việc này, phải báo cáo lên trên ngày lập tức.”
“Ân, vậy ngươi có nói cho hoàng thượng, bổn vương thương thế thập phần nghiêm trọng, muốn ở Giang Nam tĩnh dưỡng ba, năm tháng mới có thể quay về kinh sao?” Dận Lễ nở nụ cười không mang hảo ý.
“Có, cho nên hoàng thượng mới đặc biệt ban cho hai lọ thuốc này, chúng nó là do hoàng thượng bỏ ra một khoản kinh phí lớn, mệnh lệnh thái y viện sắc, chế thành trân quý dược phẩm, cam đoan trong một tháng có thể làm cho Vương gia hoàn hảo như lúc ban đầu.” Trần Đình mặt không thay đổi nói.
“A. . . . . . Ý hoàng thượng, không phải là muốn bổn vương một tháng sau quay về kinh, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Tốt lắm, Trần Đình, ngươi dùng ngựa nhanh tám trăm dặm, thay bổn vương quay về hồi báo hoàng thượng, nói bổn vương nhận dược phẩm người đã ban, khấu tạ hoàng ân, bất quá bởi vì phải điều tra vụ ám sát rõ ràng, còn hơi bận tâm suy nghĩ, thậm chí ngay cả những chuyện xấu cũng lũ tham quan vô lại ở Giang Nam đều bị bổn vương đào ra rồi, nếu người muốn những sự tình có thể có kết cục viên mãn, tốt nhất lại cho bổn vương thêm một ít thời gian lưu lại Giang Nam.”
“Phải” Trần Đình vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, nội tâm lại hết sức rối rắm, rõ ràng vương gia sớm nắm giữ rất nhiều chứng