Disneyland 1972 Love the old s
Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323421

Bình chọn: 7.5.00/10/342 lượt.

nào đoán ra họ đang nói gì.

- Ông chủ! – Hai người đang cười đến vỡ bụng lập tức cứng đơ mặt:

- Không… không có gì… Bọn em không cười anh… Ui da!

Tiều Bạch ấp a ấp úng nói xong liền bị người bên cạnh đá ngầm cho một cái rõ đau.

Cao Vũ nhíu m

ày:

- Thế hả? Nói cho tôi ngh e đi, nghe mà tôi cũng cười thì sẽ trả thêm lương cho mấy cậu.

Hai cậu chàng đều chưng hửng, lí nhí:

- Ông chủ ơi, nếu nghe mà khóc thì có bị cắt lương không ạ?

- Không cắt.

Hai người thở phào một hơi dài.

- Cũng không thưởng.

Wa wa, trái tim bé nhỏ thâ’t vọng võ lả tả.

- Ông chủ à, cho chúng tôi thương lượng là không nói được không?

- Cũng được, vậy tôi cũng bàn với các cậu là lương tháng này không trả được không?

Hai cậu chàng đau khổ nhìn nhau, đành ấp úng tường thuật lại sự việc.

Cao Vũ nghe được một nửa câu chuyện đã biết người tới tìm mình là ai, anh gạt cậu nhân viên ra. Khi anh xông tới được trước mặt Xán Xán thì cô đang ngồi ngây ra với cốc nước đặt trên bàn, ánh đèn mờ tỏ mà lấp lánh vừa vặn che đôi môi sưng mọng của cô, chỉ thấp thoáng lướt qua lướt lại cảm giác tê dại trên môi. Cô đang nói với bản thân mình.

- Sao em một mình tới đây? – Cao Vũ chạy tới, ngồi xuống bên cô.

Xán Xán không đáp, chỉ chăm chắm vào ly nước, chất pha lê của cái ly long lanh lóa mắt, lay động rạng rỡ kích thích vào mắt cô.

- Xán Xán!

Cuối cùng cô cũng giật mình:

- Dạ?

Cao Vũ xót ruột lắc đầu:

- Em đến làm gì?

Làm gì? Xán Xán cúi đầu nghĩ một hồi, chợt ngẩng lên, ánh mắt kiên định:

- Em muốn uống rượu!

Cặp lông mày sắc nét có chút nhăn nhó, chăm chú quan sát gương mặt cô, sau đó ánh mắt dừng trên môi cô, ánh mắt anh tối lại:

- Muôn uống gì?

- Có gì mạnh thì mang ra đây!

Khẩu khí rất đĩnh đạc, Cao Vũ nhếch môi:

- Tiểu Bạch, pha một ly cocktail, loại mạnh vào.

- Ơ… – Tiểu Bạch bị cắt lương một tháng nhún vai khó hiểu, đi pha rượu.

Mẹ ơi! Từ nay chẳng dám đánh cược sau lưng ông chủ nữa đâu! Mâ’t cả mạng chứ chẳng chơi!

Ly thủy tinh chứa châ’t lỏng màu đỏ trong veo được mang tới, trên mặt còn cắm một lát chanh, nhìn là biết có vị chanh.

Xán Xán chau mày:

- Cái này rất mạnh sao? – Cô đang cần mượn rượu để đầu óc quên hết đi, tốt nhất là ngày mai tỉnh lại tất cả lại như bình thường.

Cao Vũ gật đầu:

- Loại mạnh nhâ’t đây.

Xán Xán nâng ly rượu, vừa định uống lại có phần do dự:

- Càng mạnh… càng đắt hả?

Cao Vũ lắc đầu:

- Yên tâm…

Thế là cô yên tâm mạnh dạn uổng một hớp, râ’t ngọt!

- Anh sẽ giảm cho em 80%.

- Bụp… – Một hớp rượu phun vào áo sơ-mi của Cao Vũ.

- Xin… em xin lỗi… – Phần vì xót của, phần vì thấy có lỗi, đúng là chó cắn áo rách.

- Không vâ’n đề gì. – Cao Vũ thản nhiên xua tay.

- Tiền giặt áo tính luôn vào tiền rượu là được.

Anh được lắm! Rất được! Quá được!

- Trả thì trả! – Nhận hai cú trời giáng, Xán Xán cuối cùng quyết định chơi hết mình đi – Nhưng phải nói trước cho rõ, em muốn ghi nợ!

- Không vấn đề gì. – Cao Vũ nhún vai, cuối cùng cũng có một nét cười trên miệng.

Cái giá của chơi hết mình là người có tửu lượng quá kém sẽ say một lần nữa.

- Mau mau lên, cô gái lần trước lại đang uống rượu đấy!

- Thật hả? – Một đống người mắt tròn mắt dẹt, trong mắt sáng rực vẻ hiếu kỳ, như ong vỡ tổ ùa tới, thì thầm to nhỏ phía sau.

Không lâu sau, quả nhiên tiếng chuyện trò vẳng tới, câu được câu chăng.

- Anh Cao Vũ, anh lại giảm giá rẻ rẻ một chút cho em được không? – Uống say vẫn không quên mặc cả.

- Được! Nhưng em phải nói cho anh biết vì sao em tới đây uống rượu?

Xán Xán lại gục xuống:

- Không muốn nói…

- Giảm giá 70%?

Nghiến chặt răng, không đáp.

- 80%?

Có chút dao động.

- Thôi, không muốn nói thì thôi.

- Em nói em nói! – Xán Xán cuống quýt – Là anh Noãn Noãn… anh ấy… anh ấy… – Cô chưa quá say, mím chặt môi, khiến đôi môi đã hơi tấy càng đỏ lên. – Anh ấy hôn em… – Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi bay, bị tiếng nhạc át đi, khiến người nghe không rõ nét.

- Nghe thấy gì không? – Đằng sau dãy ghế bành, một đám nghe lỏm chụm đầu nghiêng tai hỏi nhau.

- Hình như anh trai cô ấy không đồng ý bọn họ quan hệ! – Tiểu Bạch vừa bị trừ lương nghe rất cẩn thận, nếu mà nắm được thóp của ông chủ, biết đâu có thể giữ lại được tháng lương này.

Anh trai cô ấy biết rõ ông chủ bất lực? Cả bọn râm ran bàn tán:

- Thế ông chủ nói sao?

- Nghe không rõ, hình như hỏi cô ấy có thích mình không?

- Thê’cô ây trả lời sao?

- Ờ… hình như nói thích ông chủ, nhưng không lừa được anh trai… Còn nói phải đi… đi… phải rồi! Chạy trốn! Bọn họ muốn chạy trốn!

- Wa wa! Thật dũng cảm! Vì tình quên mình, bọn họ thật là quá vĩ đại!

Kỳ thực Tiểu Bạch nghe được ít xít ra nhiều, câu chuyện của hai người vốn thế này cơ:

- Em thích anh ấy đúng không?

- Ơ… – Xán Xán lại uống một hụm rượu, loại rượu này được pha tuy rất ngọt nhưng vị rượu rất mạnh, một hớp gấp mấy lần những hớp rượu vin. Càng say tự nhiên càng to gan. – Nhưng mà anh Noãn Noãn… Anh ấy không bao giờ thích em… – Cô nói rồi trong ngực bức bối, lại chiêu một hớp rượu, ly cocktail nhanh chóng trơ đáy.

- Hết rồi! – Cô ngẩng đầu, mắt nhìn mông lung.

- Muốn nữa không? Anh bảo bọn họ là