XtGem Forum catalog
Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323652

Bình chọn: 7.5.00/10/365 lượt.

ưng, ngẩng cao đầu, nở nụ cười ngọt ngào với anh:

- Chào anh.

Cao Vũ mặt lạnh băng:

- Lúc nãy ờ trong hội trường không kịp nói, cô Giang thực rất xinh đẹp.

Được giai đẹp tán dương, Giang Nhược Văn mát cả lòng cả dạ, không nén nổi tiếng cười:

- Ha ha, anh quá khen rồi. Còn chưa biết phải gọi anh thế nào?!

- Tôi họ Cao. – Nói rồi, ánh mắt nhìn xoáy vào Giang Nhược Văn

Bị đóng đinh bởi cái nhìn, Giang Nhược Văn ưng đỏ gương

mặt, vội vã chuyển chủ đề:

- Sao anh Cao không vào trong?

- Bên trong ồn quá, tôi ra đây cho thoáng, không ngờ được ngắm phong cảnh đẹp như thế này.

Ý nói không phải ám chỉ mình chính là cảnh đẹp đây chứ? Giang Nhược Văn càng cười rạng rỡ, xem ra sức hấp dẫn của mình thật vô hạn, Tô Xán Xán kia sao sánh nổi với mình được?

- Anh Cao nói thật vui, có thể nhận thấy anh đang rất hạnh phúc.

- Đúng vậy, đúng vậy! Thêm nữa anh Cao đẹp trai nhường này cơ mà! Lúc nãy các cô gái ở bàn tiệc chúng tôi cứ nhìn trộm anh đấy. – Người phụ nữ đi cùng Giang Nhược Văn cũng bắt đầu góp chuyện.

Ba người nói nói cười cười, Giang Nhược Văn được Cao Vũ tâng lên tận mây xanh, đâu còn nhớ hôm nay mình là cô dâu,đang có chú rể chờ mình bên trong hội trường.

Qủa nhiên, một lát sau, Khương Kiệt đợi lâu quá đã ra tìm.

Văn Văn! – Tiếng gọi có lẫn chút bực mình. – Sao em còn ở đó? Trong này đang chờ em mời rượu đây!

Biết rồi, chẳng phải em đang tiếp chuyện anh Cao sao? – Giang Nhược Văn lườm chú rể.

Khương Kiệt vốn đã hơi nóng tiết, vừa thấy bà xã mình tít mắt chuyện với giai lạ thì mặt biến sắc ngay:

Em nói cái gì? Em là cô dâu, sao có thê không biết tự giữ mình thế hả?

Anh nói cái gì? Em là cô dâu thì em cứ phái ở trong kia cười hầu người ta à? Cái việc mời rượu, anh không tự đi làm được à? -

Giang Nhược Văn khinh khỉnh lườm chồng.

Khương Kiệt bị mấy chén rượu thôi thúc, máu nóng bốc lên, Không nhịn nổi quát to:

Giang Nhược Văn! Em điên à? Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, không phải hôn lễ của một mình anh!

Quát xong, Giang Nhược Văn lặng người, một lát sau nước mắt lăn dài:

- Khương Kiệt, anh được lắm! Anh quát em! Chúng ta còn chưa đến nơi đến chốn đấy nhé! Anh đã dám quát em à! Lại còn dám bảo em điên à! Anh, anh, anh… có anh điên thì có!

Khương Kiệt nổi sung lên:

Giang Nhược Văn, tôi bảo cho cô biết! Tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy, cô cho rằng nhà cô có tiền có của thì lên mặt à? Cô cho rằng, cô xinh đẹp thì có thế ăn trên ngồi trốc à? Tôi có điên mới để lọt vào mắt loại quỷ dạ xoa như cô! Tôi có điên mới chấp nhận lấy cái loại phụ nữ như cô làm vợ!

- Anh… – Giang Nhược Văn chỉ tay vào mặt Khương Kiệt, Không nói nên lời.

- Tôi làm sao? Cô nói xem!

- Dí mông vào anh! – Giang Nhược Văn nói xong, òa lên khóc Cao Vũ đứng bên, khinh khỉnh nhìn, đột nhiên nhìn thấy từ

phòng vệ sinh, cô ngốc len lén đi ra,- anh vẫy vẫy cô. Tô Xán Xát ngốc nghếch này, ngày thường thì vênh vênh váo váo thế đến này lại không dám thò mặt ra.

- Đi thôi! – Cao Vũ tiến lên mấy bước, dắt cô ra.

- Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra!

- Em có đi không? Em không đi là anh đi một mình đấy!

Xán Xán nhìn Giang Nhược Văn nước mắt lưng tròng, lạ

trông sang Khương Kiệt mặt đỏ tía tai, bỗng dưng thấy lạnh toá sống lưng:

- Em đi, em đi…

Rồi cum cúp như kẻ cắp theo sau Cao Vũ rời khỏi khách sạn.

Đi rất l

âu, cuối cùng Xán Xán mới buột miệng:

- Chuyện đó… cảm ơn anh…

Lúc ở trong phòng vệ sinh, nghe giọng Giang Nhược Văn cô không dám thò mặt ra. Ai ngờ, lại nghe được Giang Nhược Văn nói xấu cô. Hóa ra trước khi Khương Kiệt đá cô, anh ta đã đi lại với Giang Nhược Văn, cô bị biến thành quả bóng mà không hay biết.

Mối tình đầu mà gặp phải loại đàn ông như thế, nỗi chua xót trong lòng cô nói sao cho hả được đây.

Cao Vũ dừng bước:

- Thực ra anh cũng không có làm gì, tự bọn họ có vấn đề sẵn rồi. Xán Xán cúi đầu, lặng im không nói, bỗng nhiên thấy mũi cay

xè, rồi khóc.

Nghe thấy tiếng sụt sịt, Cao Vũ kinh ngạc:

- Em, em không khóc đây chứ? – Thì ra Tô Xán Xán phổi bò cũng biết đau lòng. Anh đã cảm nhận được – Này, em đừng khóc, người ngoài lại nghĩ rằng anh bắt nạt em…

Xán Xán quệt nước mắt, ngẩng lên nhìn Cao Vũ, nói to tôi khóc lúc nào? Tôi vui quá đây chứ! May mà hồi đó tôi không lấy anh ta, tôi vui đến mức ấy mà khóc thì có hiểu được há?

Hiểu, hiểu. – Đến nước này thì Cao Vũ chả hiểu gì.

Xán Xán khóc lóc một hồi cuối cùng cũng nín:

Cao Vũ!

Làm sao?

Cảm ơn anh! – Đây là lời cảm ơn tự đáy lòng, tuy con người Cao Vũ có thâm hiểm một chút, biến thái một chút, không biết tiếc thương hoa chút nào, nhưng qua việc vừa rồi, cô cảm thấy Cao Vũ vẫn có một chút gì đó đồng cảm. Nói thực, thậm chí cô còn thấy có chút xúc động nữa.

Hai bên đường đèn nên mờ tỏ, sao lác đác trên trời, hình Cao Vũ trong mắt Xán Xán đang dần dần lên ngôi.

Bỗng nhiên…

Không có gì – Cao Vũ không một nét cười. – Dù sao từ nay về sau, hóa đơn mua hàng của anh đều giao cả cho em đấy!

Hả…

Hình tượng cao đến thếnào, cũng vỡ vụn cả rồi.



Từ lễ cưới của Khương Kiệt trờ về, Tô Xán Xán trầm ngâm mấy ngày.

Nhưng như đứa trẻ hồn nhiên, mấy ngày sau cô lại hoạ