Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323572

Bình chọn: 8.00/10/357 lượt.

– Lòi nói ra đến miệng rồi còn bị nghẹn lại, bởi cô liếc Ihây Cao Vũ đang cầm hai sợi dây thép không biết vô tình hay cố đong đưa, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên cực điểm.

- Tôi làm sao? – Anh ta nhướn mày, truy hỏi đầy vẻ thú vị.

- Quý anh phân tích quả là chính xác quá… – Tô Xán Xán muốn khóc mà mắt khô khốc.

Vẻ mặt Cao Vũ: Tôi cũng định nói như thế đấy, nhưng mà hai sợi dây thép trong tay anh ta thì không chịu hạ xuống, ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi người Xán Xán.

- Còn… còn có việc gì nữa?

Cao Vũ liếc mắt xuống dưới, Xán Xán lúc này mới ý thức là mong vuốt mình còn đang bấu lấy cổ áo anh ta, lập tức buông ra Ithư bị điện giật, cảnh giác nhìn đăm đăm Cao Vũ, việc này không anh ta vui đây chứ?

Hai người trân trối nhìn nhau một lúc, Cao Vũ đột nhiên nhếch mép cười, đem cất hai sợi dây thép đáng ghét đi.

Tô Xán Xán bấy giờ mới thở phào.

Địa điểm dùng cơm là Nhà hàng Hoàng gia nổi tiếng nhất thành phố tuy có tên gọi Hoàng gia, kỳ thực ngon nhất ở đây là thực đơn cơm nhà, nhất là món cánh gà chiên trứng, Tô Xán Xán ăn một lần mà mãi không quên, mỗi lần đi ăn tiệm đều giục Triệu Noãn Noãn tới đây.

Nhưng hôm nay, cảm hứng hoàn hào dường như bị một kẻ phá vỡ…

- Em họ, phiền em đi lấy giúp một cái thìa được không? – Đằng sau nụ cười rạng rỡ của Cao Vũ ẩn chứa mũi dao, như muôn băm vằm lột da Xán Xán đáng thương của chúng ta.

- Vừa mới lấy cho anh rồi đó thôi?

Rất hiển nhiên, phán kháng chỉ mất công:

- Em nhìn xem, cái thìa em vừa lấy có vết xước…

- Ở đâu? – Tôn Xán Xán mở to mắt ngắm nghía cái thìa rất lâu.

- Cái vết này hình như là hoa văn đây chứ?

- Hoa văn? – Cao Vũ hồ nghi nhìn cái thìa. – Hoa văn này dài thượt, phiền em họ giúp anh đổi cái khác dễ nhìn hơn. – Nói rồi, còn nhìn cô nở một nụ cười hấp dẫn chết người không phải đền mạng.

Tô Xán Xán ngây ra.

Đến khi thìa được mang đến, ngồi chưa ấm chỗ, cái giọng ma mị lại vang lên:

- Em họ, em xem hoa văn của cái đĩa này có phải cũng không đẹp mắt không…

Cứ như vậy, suốt bữa ăn, Xán Xán chẳng khác gì đứa bé giúp việc đi tới đi lui, hầu như mọi dụng cụ trên bàn ăn đều đã đổi cả, rốt cuộc cũng đến lúc đẹp lòng thỏa dạ mà ngồi xuống ăn cơm.

- Món cánh gà chiến trứng của em đâu? – Một linh cảm không lành lướt qua trong tim.

Cao Vũ nhìn vào đám xương còn sót lại của món cánh gà chiên trứng:

- Anh nghĩ là em họ không thích ăn gà, cho nên.. Không được lãng phí mà… – vẻ mặt Cao Vũ vẫn như người gỗ vô tội.

Trái tim Tô Xán Xán vỡ vụn, món cánh gà chiên trứng yêu thích nhấtcủa cô đã tiêu rồi!

Nếu nhũng áp bức vừa rồi chí như là dòng nham thạch cuồn cuộn trong lòng núi lửa, thì đến lúc này, nhìn món cánh gà yêu thích tiêu tan trong mồm người khác, bao nhiêu uâ’t ức tích tụ Irong lòng Tô Xán Xán bộc phát hết.

Cao Vũ! Tôi quyết định rồi, có tôi thì không thể có anh!

Đọc tiếp Chúng mình lấy nhau đi – chương 6

Vì món canh gà chiên trứng,Xán Xán tính sẽ công khai tuyên chiến với Cao Vũ.Có điều, Xán Xán ngốc nghếch quên béng câu của người xưa Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cho nên khi cô đang hớn hở ngồi chơi game trên máy tính thì Bịch !, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Quay ra cửa, Triệu Noãn Noãn rốt cuộc…

Tô Xán Xán trong cơn thịnh lộ quyết định cúng đầu tuyên chiến tao còn mày chết, nhưng khi nhìn thấy hai sợi dây thép trên tay Triệu Noãn Noãn thì ngẩn cả người.

Không sai! Nhìn cái bộ mặt tối sầm không thể tối hơn của Triệu Noãn Noãn, cô ý thức được mình vẫn chưa thoát khỏi móng vuốt yêu ma của Cao Vũ .

Triệu Noãn Noãn vứt hia sợ dây thép trước mặt cô:

-Tự em nói đi! Đây là cái gì?

-Dây thép

-Dây thép ở đâu ?

-Quên… quên mất rồi… – Vốn cũng muốn đánh trống lảng, nhưng thấy ánh mắt tối sầm của Triệu Noãn Noãn, cô đành xuống nước

- Anh đừng giận mà… không phải lây từ đổ lót ra đâu…

- Em còn còn nói được thế à? – Triệu Noãn Noãn cuối cùng không nén được – Một người con gái nhà lành như em làm một việc như vậy mà không đỏ mặt, lại còn trơ tráo nói là không phải nói từ đồ lót là sao?

- Quan trọng là sao cô có thể không có trách nhiệm đem vứt cái của nợ đó khỏi xe anh mà lại để đây suốt hai tuần lễ! Triệu Noãn Noãn thật sự rất giận.

-Việc này có gì đâu… Vả lại chẳng ai nhìn thây…

-Anh không phải hay sao?

Xán Xán ấp úng:

-Anh thì không coi là người…

-Cái gì?

-Không phải, không phải, ý em nói là anh không tính là người đàn ông … cũng không phải! Anh là người đàn ông rất đặc biệt, cũng không đúng… – Nhìn vẻ mặt Triệu Noãn Noãn ngày càng khó coi, Xán Xán vỗ bàn đánh thịch. – Vả lại hai chúng mình đều thích đàn ông, nói đúng là như thế.

-Em! – Đêh lượt Triệu Noãn Noãn nghẹn họng.

Đột nhiên, chuông cửa reo, cắt đứt sự căng thẳng giữa hai người.

-Em đi mở cửa đây! – Lần này, Xán Xán rất tích cực chủ động. Cô ngoáy mông đi ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người ngoài cửa nụ cười tắt ngóm.

-Em họ, nhìn thấy anh không cần vui đến vậy chứ?

Mặt méo xệch, Xán Xán khinh bỉ lườm kẻ từ thù, nhưng bỗng nhiên liếc nhìn thây một đống hành lý chất ngất sau lưng Cao Vũ, một linh cảm không lành lướt qua tìm, cô nhảy dựng lên như bị liện giật.

-Anh, anh,


XtGem Forum catalog