Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324904

Bình chọn: 10.00/10/490 lượt.

ễ bị người khác từ chối. Cô do dự trong khoảnh khắc, cuối cùng gật đầu:

- Đi nào.

Bánh xe trời dừng lại, ráng chiều vàng không thể nấn ná mãi bên trời, ánh sáng nhạt dần đi, không gian phủ một màng mờ ảo, ai cũng biết đêm tối sắp về.

Wa! Bánh xe trời trong chốc lát bừng lên, sau đó thêm một lần từ từ chuyển động. Cách đó không xa, một bóng người lẻ loi lẳng lặng đứng nhìn tất cả trong một góc ánh sáng đèn chiều. Bánh xe trời quay một vòng. Cớ sao nghe như tiếng lòng vỡ vụn?

* * *

Bánh xe trời quay trọn một vòng, từ từ dừng lại.

Trời tối rồi.

- Anh Noãn Noãn! – Xán Xán chớp mắt, chợt thấy Triệu Noãn Noãn đứng trong một góc tối, xem ra anh đứng đó từ lâu lắm rồi. Xán Xán chợt thấy ăn năn. – Em không cẩn thận, bị lạc đường…

- Ừ. – Triệu Noãn Noãn đáp, bước ra. Giọng anh hờ hững, sắc mặt bình thản. – về thôi, không còn sớm nữa.

- À, anh Cao Vũ còn ở phía sau, em đi gọi anh ấy. – Xán Xán quay mình vẫy Cao Vũ. – Anh Cao Vũ, về thôi!

- Biết rồi. – Cao Vũ gật đầu, nhếch mép cười, từ tốn bước về phía cô.

- Đi nào, anh… – Cô quay lại, bâ’t giác sững sờ, trước mắt vắng không, Triệu Noãn Noãn đã đi xa rồi. Tim cô bỗng ngập tràn thất vọng. Cớ sao anh không đợi cô?

Trong lúc ngơ ngẩn, Cao Vũ đã đến trước mặt, dịu dàng nhìn cô.

- Đứng ngơ ngẩn làm gì? Đi nào.

Xán Xán ngơ ngác gật đầu:

- Vâng.

Đêm lành lạnh, hai người đi sau sóng đôi, Triệu Noãn Noãn đi đằng trước, cách họ rất xa. Trên đường về nhà, chẳng hiểu do đâu, không khí rất trầm lắng. Triệu Noãn Noãn chỉ chăm chú vào tay lái, không hé răng. Xán Xán mấy lần định khơi chuyện nhưng bị anh trả lời cụt ngủn, cuối cùng đành chịu, nem nép ngồi y như người lái xe. Sự trầm lắng rất dễ khiến người ta buồn ngủ, lại thêm cả ngày chơi mệt, chẳng mấy chốc đã ngà ngà. Khi Xán Xán ngủ thói quen là đã say giấc thì dù bên tai có tiếng động gì cũng không tỉnh. Vì thế, cô chẳng nhớ mình về đến nhà khi nào. Mơ màng chỉ cảm thấy xe dừng lại, sau đó toàn thân được nhấc bổng, sau nữa như thế nào không nhớ được, chỉ có cảm giác duy nhất là bên tai vang tiếng tim đập thình thịch…



Một giấc ngủ thẳng băng đên khi trời sáng bạch.

Khi Xán Xán ngồi dậy, kim đồng hồ đã chỉ 10 giờ. Xán Xán giật mình, tức khắc tỉnh như sáo. Muộn quá rồi! Từ lần trước, sau khi Triệu Noãn Noãn kéo cô đi chạy buổi sáng, có một thời gian dài cô không ngủ muộn được nữa. Nhưng hôm nay Triệu Noãn loãn không gọi cô dậy chạy, trong lòng cô cảm thấy lạ. Cô biết, Triệu Noãn Noãn đã nói là làm, đã quyết định thì hiếm khi thay đổi, không ngờ hôm nay cũng thả lỏng cho cô, chẳng biết có phải… ốm rồi không? Xán Xán thấy hốt hoảng, vội vàng mặc quần áo chỉnh tề chạy ra.

- Anh Noãn Noãn! Anh Noãn Noãn…

- Làm gì thế? – Cao Vũ đang ở phòng khách, nhìn thầy Xán án đầu tóc rối bù chạy ra, cười thân thiện. – Dậy một cái là phải gặp ngay anh Noãn Noãn sao?

Xán Xán mặt nóng ran:

- Chẳng qua là… em… em muôn ăn sáng…

- Ăn trưa chứ?

Xán Xán im bặt, sao nói thẳng thế? Ăn trưa thì ăn trưa, dù sao cô cũng đói thật, Xán Xán quyết định mặc xác Cao Vũ, đi khắp nơi tìm đồ ăn.

Ôi! Trên bàn sao chẳng có gì? Lò vi sóng cũng không, tủ lạnh… cũn

g trống trơn! Xán Xán lấy làm kỳ lạ bóp trán, trước đây Triệu Noãn Noãn trước khi đi làm luôn chuẩn bị sẵn sàng bữa sáng và bữa trưa cho cô, sao hôm nay lại chẳng có chút gì? Chẳng lẽ…

- Có phải anh ăn cơm trưa của em rồi? – Xán Xán hùng hổ xông đến trước mặt Cao Vũ, nếu là anh ấy, tuyệt đối không được! Cướp cơm của cô, không thể dung tha!

Cao Vũ khinh khinh liếc cô một cái, rành rọt nói:

- Anh không phải là em.

Một câu nói mà hạ gục Xán Xán. Kiểu gì cũng chơi được người khác! Xán Xán vẻ mặt bi thảm:

- Thế cơm trưa của em đâu?

- Lấy đâu ra cơm trưa?

- Trước đây anh Noãn Noãn đều để phần cơm trưa cho em mà…

Cao Vũ liếc cô một cái:

- Tô Xán Xán, anh thật sự nghi ngờ em ở nhà một mình sẽ bị chết đói mất.

Sao anh biết?

Cao Vũ im lặng, đúng là thảm cho cô ấy thật!

- Được rồi, đi ăn nào. – Cao Vũ đành đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi nhìn Xán Xán, nói thêm một câu. – Yên tâm, anh mời!

Hay quá! Xán Xán như trút được gánh nặng:

- Nói là anh mời, không hối hận đấy chứ?

Im lặng…

Vì Cao Vũ mời khách, nên địa điểm tất nhiên do anh chọn. Gọi taxi, đi một thôi một hồi, rẽ bảy tám chỗ, bụng Xán Xán đã kêu inh ỏi.

- Đến chưa vậy? – Xán Xán sợ tìm được đến nơi thì mình đã chết đói rồi.

Cao Vũ không quan tâm, cứ nhìn thẳng phía trước, bỗng dừng bên cổng một tòa nhà, quay lại bảo Xán Xán:

- Đến rồi.

Vừa nghe thấy thế, Xán Xán mừng rỡ nghển cổ nhìn vào, bỗng chốc sững sờ.

- Thế này… sao đông người thê? – Chỉ thấy phía trước một hàng người ai cũng vươn cổ ngóng về phía trước.

Cao Vũ đút hai tay túi quần, lườm cô:

- Tâ’t nhiên là làm ăn tốt rồi.

Xán Xán nhìn cái hàng người kia, sợ đến nỗi rớt nước miếng:

- Thê’chúng ta xếp hàng đến bao giờ?

Cao Vũ nhún vai:

- Không biết.

Không biết? Tô Xán Xán sững người:

- Chúng ta không thể đổi sang nơi khác để ăn sao? – Làm ơn cô đói lắm rồi! Vô cùng đói! Siêu đói!

- Anh mời, anh được chọn chứ. – Cao Vũ đối với việc ăn ngon rất cầu kỳ.

Ặc


XtGem Forum catalog