Teya Salat
Chúng Ta Ly Hôn Đi

Chúng Ta Ly Hôn Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323004

Bình chọn: 9.5.00/10/300 lượt.

ơi người qua người lại này, anh cũng quá to gan lớn mật rồi?

Giống như một cậu bé trêu chọc cô gái mà mình thích, bị mắng anh cũng vui vẻ cười, cô nhìn lại càng phát hỏa, quay người đi đường của mình.

Đáng tiếc, phương hướng cảm của cô chẳng ra làm sao, vừa bước đã bước sai hướng, quên mất chỗ vừa đỗ xe ở đâu, vì thế anh 1 tay cầm túi, 1 tay giữ cô lại nói: “vợ à, em đi sai hướng rồi, xe của chúng ta ở bên kia.”

“Em không phải là vợ anh!” cô bực mình rồi, người đàn ông này cho rằng gọi nhiều thành thật chắc? lại không cố gắng theo đuổi cô, cũng không cầu hôn cô một cách trịnh trọng, đừng bao giờ nghĩ như vậy là được!

“Không thế anh gọi em như nào? Bảo bối à?” Anh linh động, những lời thật tâm trong lòng tưởng chừng rất buồn nôn mà tự nhiên phát ra, nhưng nói ra lại không tệ, mà ngược lại lại là một niềm vui.

Nếu như hiểu sớm vài ngày, có thể anh sẽ nói nhiều hơn những lời lẽ yêu thương với cô trong điện thoại rồi, bây giờ bắt đầu cũng không muộn, để anh phát huy tốt thiên phú vừa mới phát hiện.

“Xin anh đừng gọi em là bảo bối!” so với vợ còn tệ hại hơn gấp 200 lần!

“Tiểu đáng yêu, chúng ta về nhà thôi!”

La Vũ Tịnh từ trước đến giờ chưa bao giờ hi vọng mình yếu ớt đến vậy, cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lẽ nào số trời đã định cô được chồng trước ăn (tiêu diệt)? Thật hi vọng ngày nào đó nhìn thấy bộ dạng cười không nổi của anh, haizz.

8.2.1

tối hôm đó, Tề Khắc Hiên vui vẻ ngồi ở bàn ăn, cậu đã bày sẵn các loại dụng cụ ăn, đang đợi mẹ bưng thức ăn lên bàn. Nhưng hình như bố cậu vẫn đang ở thư phòng, cậu do dự không biết có nên đi gọi bố hay không?

Công việc đối với bố cậu mà nói thì rất quan trọng, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cậu thực sự rất hi vọng cả nhà cùng nhau ăn cơm!

đúng lúc này, Tề Kiếm Vân lại xuất hiện và nói với con trai: "Tốt rồi, mọi việc đều làm xong rồi, tối nay không có việc gì rồi".

Tốt quá rồi! Tề Khắc Hiên tỏ vẻ vui mừng, bố cậu dạo này thay đổi càng ngày càng bình dị giống người bình thường, đây nhất định là có liên quan đến mẹ cậu, mặc dù tuổi còn nhỏ cũng thấy được bây giờ bố cậu cực kỳ để ý đến mẹ cậu rồi!

La Vũ Tịnh bưng lên hai đĩa xào, mỉm cười nhìn con trai, thấy chồng trước lại nhíu mày, tại sao âm hồn của anh vẫn chưa siêu thoát chứ?

"Để anh giúp em". Tề Kiếm Vân chưa bao giờ dễ dàng chịu tác động, phản ứng thờ ơ của cô là đuổi không được anh, sau đó anh tự động vào bếp đem thức ăn ra, tiện thể xới cơm và canh cho cả ba người mới ngồi xuống nói: "ăn thôi!"

Đối với hành động của chồng trước, đến 1 tiếng khẳng định hay khen ngợi cũng không có, quay sang hỏi con trai: "Tiểu Hiên, mấy hôm nay con làm cái gì?"

Tề Khắc Hiên ngoan ngoãn trả lời mẹ: " thứ hai học tiếng Anh, thứ ba toán, thứ tư tập làm văn, thứ năm mỹ thuật, hôm nay học violon."

Tuần này miễn cũng nhiều quá rồi!" La Vũ Tịnh nói với con trai, ánh mắt lại hướng về chhồng trước, không khách khí trừng mắt với anh 1 cái.

Tề Khắc Hiên nói hộ bố: "Lẽ ra tối nay còn có giờ tin học, nhưng bố nói sau này không cần nữa, bố có thời gian sẽ dạy con."

La Vũ Tịnh rất đau lòng, không ngừng gắp thức ăn cho con trai."học nhiều như vậy, nhất định con rất mệt, ăn nhiều một chút."

"Vâng!" Tề Khắc Hiên vui vẻ nghe lời, có bố mẹ bên cạnh, cậu không kén ăn nữa, đến cả cà rốt cũng thấy ngon miệng.

Tề Kiếm Vân thấy La Vũ Tịnh chỉ chăm lo con trai, hoàn toàn phớt lờ anh, bản chất như sắp phát tác, nhưng nhìn thấy nụ cười của cô lại làm anh mềm lòng. Đó là thời khắc an ủi nhất của mẹ, khi cô nhìn con trai ăn những món mà cô làm.

Trước đây sao anh lại cố chấp muốn tách hai mẹ con họ ra chứ? Ngày hôm nay nghĩ lại thật không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể tha thứ, vì thế anh tự nói với chính mình, trong bảng xếp hạng của vợ, anh xếp sau con trai mình là điều đương nhiên, ai bảo anh tước đoạt nhiều niềm vui của họ chứ?

Cả nhà ăn cơm xong, tìm đĩa DVD để xem, là đĩa phim hoạt hình mà con trai thích, thay vì đĩa hiểu biết về khoa học kỹ thuật mới, xã hội nhân văn vừa xem đã làm người ta thấy buồn ngủ mà Tề Kiếm Vân trước đây yêu cầu.

La Vũ Tịnh không chú tâm nhìn màn hình, cô chỉ chăm chăm nhìn khuôn mặt tươi cười của con trai, nhưng hi vọng khuôn mặt tươi cười hôm nay có thể kéo dài lâu hơn một chút.

"Mẹ, mẹ chẳng nhìn tivi gì cả!" Tề Khắc Hiên đột nhiên phát hiện ra điều này.

"Mẹ thích nhìn con hơn." Cô xoa xoa đầu con trai, trong mắt chỉ có niềm yêu thương.

NHìn bức hoạ này, Tề Kiếm Vân cảm thấy yết hầu có chút giật giật, một loại tình cảm không thể diễn tả được chảy trong tim, trong lúc này, có người muốn anh đổi tất cả bằng hạnh phúc trước mắt, anh sẽ đáp ứng không hề suy nghĩ.

8.2.2

10 giờ tối, Tề Khắc Hiên vừa nghe mẹ kể chuyện, vừa từ từ chìm vào giấc ngủ, lúc trước cậu có thể vì quá mệt, chẳng mấy mà ngủ, nhưng bây giờ cậu không nỡ ngủ, muốn nghe tiếng của mẹ nhiều hơn, muốn cảm nhận nhiều hơn sự ấm áp này.

Tề Kiếm Vân ngồi bên cạnh, chia sẻ sự may mắn của con trai, nghe La Vũ Tịnh kể chuyện Nghìn lẻ một đêm , không ngờ anh nghe rất say sưa, đến cả con trai đã ngủ anh cũng không phát hiện, chỉ cảm