XtGem Forum catalog
Chúng Ta Ly Hôn Đi

Chúng Ta Ly Hôn Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322623

Bình chọn: 8.00/10/262 lượt.

gia Ông như có chức năng tự động lọc, mặt vẫn giữ nụ cười, bưng đĩa hoa quả lên. “Bà chủ, mời ăn hoa quả, bà đặc biệt thích ăn dâu tây, hãy ăn nhiều một chút.”

Thịnh tình khó chối từ, cô chỉ “ừ!” một tiếng, cầm quả dâu tây lên cho vào mồm, trước mặt nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của chồng cũ, người đàn ông này nhất định đang cười thầm đây, tuy nhiên cách cầu hôn trước đó của anh, không bao giờ cô ngoan ngoãn nói đồng ý.

Không sai, Tề Kiếm Vân tương đối hài lòng, quả nhiên quản gia Ông không ngoan, hiểu được vị trí của nữ chủ nhân được duy trì, phải tăng lương cho ông ấy mới đúng.

Ăn xong bữa sáng, Tề Kiếm Vân tuyên bố: “hôm nay thứ 7, không nên làm việc hay đọc sách, nên nghỉ ngơi, cho nên chúng ta sđi chơi đi!”

Tề Khắc Hiên kinh ngạc nhìn bố, như thể nghe thấy chuyện cổ tích hơn cả nghìn lẻ một đêm. “Chúng ta sẽ đi đâu ạ?”

“Ở bãi biển ta có một biệt thự, con có muốn đi không?” Trên thực tế, đó là khu nghỉ sinh thái của Tề Kiếm Vân, ngoại trừ dùng người giúp việc và lái xe ra, anh chưa từng cần bất kỳ ai.(đoạn này t không hiểu lắm)

Sau khi đến biệt thự, Tề Kiếm Vân mở cửa, trong phòng sớm đã chuẩn bị sẵn, thức ăn, quần áo, sản phẩm giải trí đều không thiếu.

Anh đưa vợ đến sau cửa, thì ra đằng sau biệt thự là bãi biển, tất cả những thứ nhìn thấy đc đều là màu xanh của bầu trời và màu xanh của nước biển.

Tề Khắc Hiên phá vỡ im lặng, hét to: “con muốn nghịch nước!”

“không được.” Tề Kiếm Vân ngăn chặn cậu ngay lập tức.

Tề Khắc Hiên mặt ỉu xìu xuống, đã đến bãi biển rồi mà lại không thể nghịch nước? đám mây đen đột ngột bao phủ bầu trời, nhăng mặt trời rất nhanh lại lộ ra, bố nói tiếp: “Con vẫn chưa thay đồ bơi, sao có thể xuống nghịch nước, mau đi thay quần áo đi.”

“Vâng!” Tề Khắc Hiên mừng rỡ, tuân lệnh thực hiện.

Đợi hai bố con thay quần bơi, đeo kính bơi, ba người cùng nhau ra bãi biển, để ca ngợi một màn màu trời biển, bất cứ lúc nào, khi mọi người nhìn thấy vẻ lộng lẫy của biển, đều cảm thấy bản thân nhỏ bé, cũng mới hiểu được sự rộng lớn của thế giới.

“Hai người cẩn thận một chút.” La Vũ Tịnh chỉ tắm nắng, không dám xuống nước, chỉ ở trên bờ nhắc nhở hai bố con họ.

“Mẹ thực sự không muốn nghịch nước sao?” Tề Khăc Hiên tràn đầy kỳ vọng mẹ cũng có thể tham gia.

La Vũ Tịnh cười đau khổ nói: “mẹ sợ nước. hai người chơi là được rồi.”

“đến đây, chúng ta sẽ chơi trước cho mẹ con xem, mẹ con mới biết là rất vui.” Tề Kiếm Vân kéo tay con trai 1 cái, dần dần xuống biển.

Sự quan tâm chú ý của Tề Khắc Hiên sau đó lại thay đổi. “wow ~~ lạnh quá!” Nước biển tháng năm vẫn còn lạnh, nắng vàng lấp lánh dưới sự tỏa sáng của mặt trời, cậu nghĩ cậu sẽ nhớ ngày này, mãi mãi ghi nhớ.

“Ngồi xuống!” Tề Kiếm Vân bế con trai lên, đặt cậu lên vai mình, như vậy mới có thể ra chỗ sâu hơn của biển, khám phá thế giới dưới biển đẹp hơn.

La Vũ Tịnh đứng trên bờ, nhìn hai bố con họ chơi rất vui, đôi mắt cô không còn cảm thấy nóng nữa, hạnh phúc giản đơn bao nhiêu lại quý giá bấy nhiêu, ước vọng của cô không phải chỉ thế thôi sao?

Đã từng cho rằng cảnh tượng này cả đời cũng không thể thấy được, cuối cùng ngày hôm nay đã thấy được, cô còn yêu cầu xa xỉ cỡ nào nữa?

Không lâu sau, Tề Kiếm Vân với Tề Khắc Hiên quay lại bờ, vẻ mặt hai người thật kỳ quái (mờ ám), cô liền đứng dậy hỏi: “Sao thế?” bị chuột rút rồi phải không, hay là dẫm phải thứ gì sắc nhọn?

“bắt được rồi, haha!” Tề Kiếm Vân một tay ôm ngang người cô, bước nhanh ra biển.

“Anh làm gì thế? Bỏ em ra!” cô ôm chặt cổ anh, sợ anh không cẩn thận, hại cô rơi xuống biển chết đuối.

“Mẹ cũng phải xuống nước, haha!” Tề Khắc Hiên dùng lực té nước, chưa đến mấy cái đã làm cô ướt hết rồi.

“Hai bố con các người! thật là…” La Vũ Tịnh không còn cách nào khác chộp lấy hai bố con họ, được chồng trước ôm như vậy, bị con trai té nước, tham gia vào trò nghịch nước.

Đùa đi! Chơi đi! Đây là lãng phí cuộc sống, đây là vô nghĩa, nhưng đây là hạnh phú.

9.2

Nghịch nước xong, tắm rửa xong, Tề Kiếm Vân lại có một điểm làm cho người khác phải ngạc nhiên. “Tối nay chúng ta nướng thịt được không?

“Được ạ!” Lời đề nghị của anh lập tức nhận được sự tán đồng mạnh mẽ của con trai, với hàng loạt cử chỉ, hò hét, nhảy nhót vui mừng.

Nhìn thấy nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn sang trong tủ lạnh, còn có các trang thiết bị nướng thịt trong tủ bếp, La Vũ Tịnh phát hiện ra tất cả đều lên kế hoạch hết rồi, Tề Kiếm Vân còn có sự chuẩn bị gì làm người khác kinh ngạc trong dịp cuối tuần này? Cô không nén nổi mong đợi.

Người nào cũng sẽ thay đổi, nhưng một viên đá lạnh có thể trở nên dao động không? Nhìn những hòn đá cuội trơn nhẵn ngoài biển kia, có lẽ có thể mang đến cho cô một chút hi vọng.

Lúc hoàng hôn, cả bầy trời đầy ắp ráng chiều, tạo hình giống như một bức tranh, hơn nữa là một bức tranh trừu tượng.

Ba người họ nướng thịt trên bãi biển, giữa trời đất dường như chỉ có gia đình họ, tiếng cười của Tề Khắc Hiên lan tỏa không ngừng, hai ngày này cậu biến thành kẻ lắm lời cũng thích cười, so với khuôn mặt không biểu cảm trước đây, dường như không nhận ra là cùng 1 đứa trẻ.

Ngọn lwar công nghệ của Tề Ki