
một trận ẩm ướt ấm áp vây quanh nàng, một làn hơi nóng chậm rãi tràn qua toàn thân của nàng, thư giãn dời đi đau đớn như kim châm, dần dần, dòng nước ấm áp như gió mát nhét đầy ở quanh thân nàng, ý thức tri giác của nàng cũng từ từ tỉnh lại, mà bên tai cũng liên tục truyền đến giọng trầm an ủi càng thêm rõ ràng....
"A ......" Mộc Hi Nhi tâm trí bừng tỉnh, cuối cùng trong tiếng than nhẹ, mí mắt nặng nề nâng lên.
"Nàng cuối cùng đã tỉnh......", trong tiếng nói nam tính nhẹ nhàng có chứa một tia thoải mái cùng vui sướng.
Trải qua thời gian lâu như vậy, nàng cuối cùng cũng mở mắt ra, Lăng Vũ Dương mới đột nhiên hiểu ra, hắn là vô cùng nhớ nhung đôi mắt chân thật này.
"Chủ nhân ......", Mộc Hi Nhi kinh ngạc phát hiện chính mình đang cùng Lăng Vũ Dương cùng ngâm ở trong một cái thùng tắm rất lớn, hơn nữa hai người trên người đều trống trơn, ngay cả một cái khăn để che thân cũng không có.
"Ta .... Chúng ta .....", nàng cảm giác được mình đang ngồi ở trên đùi cứng rắn của hắn, bất quá trong đầu vẫn mê man như cũ tựa hồ không thể nói rõ đầu đuôi.
"Suỵt..... Hi Nhi, đừng nói, nàng vừa mới giải độc, cần nghỉ ngơi cho tốt, chờ nàng nghỉ ngơi đủ, chúng ta lại nói chuyện .....", tiếng nói dịu dàng của Lăng Vũ Dương có tác dụng trấn an mạnh mẽ. Mà vừa mới thả lỏng, một cơn buồn ngủ mệt mỏi lập tức xông vào toàn thân nàng,
Rất nhanh đem nàng tẩy rửa xong, Lăng Vũ Dương đem Mộc Hi Nhi buồn ngủ từ bên trong thùng tắm ôm ra cũng thay nàng lau khô giọt nước trên người, rồi mới đem nàng ôm ra khỏi phòng tắm, đặt ở trên giường xong thay nàng mặc vào áo mỏng, rồi mới lại dùng chăn đem nàng trùm kín kỹ lưỡng, làm cho nàng an ổn ngủ ở trong chăn. Sau khi hắn dừng hai tay bận rộn lại, cuối cùng mới vì thân thể trần trụi của mình mà tìm quần áo.
Đứng ở bên giường nhìn xuống người nhỏ bé ngủ yên một lúc lâu sau, Lăng Vũ Dương cuối cùng mới cúi đầu xuống chạm vào cánh môi đã khôi phục một chút hồng hào của nàng.
"Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ta lại đến với nàng nữa, tiểu Hi Nhi".
Lăng Vũ Dương không tiếng động đi ra ngoài đóng cửa lại, xoay người lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phong Dục Vũ đã ngồi sẵn ở trên ghế thuong73 thức trà thơm, không có vẻ gì là nôn nóng chờ đợi lâu lắm.
Lăng Vũ Dương lơ đễnh ngồi xuống ở bên cạnh hắn, không chút khách khí cầm ấm trà trên bàn, vì mình mà rót ra một ly trà thơm bay vào mũi, rồi mới uống một hơi cạn sạch, lại từ trong cổ họng phát ra tiếng thở dài, lòng nặng trĩu như đá nhiều ngày cuối cùng đã được nhẹ nhõm.
Phong Dục Vũ hãy còn uống trà liếc xéo hắn, chậm rãi nuốt xuống nước trà trong miệng, sau khi cảm thụ nước trà từ họng, trong miệng lưu lại vị ngọt.
"Nàng ấy đối với ngươi rất quan trọng ha!", Phong Dục Vũ đột nhiên bỏ xuống một câu.
"Ta đâu có nói như vậy!", Lăng Vũ Dương không bực mình trả lời, thân hình trong nháy mắt co rúm, trong mắt lại hiện lên thần sắc khốn đốn.
Ngay cả chuyện chính mình đều không thể xác định được, người ngoài có thể hiểu được bao nhiêu chứ?
"Đúng, đúng, ngươi chưa nói", Phong Dục Vũ làm con vẹt hòa theo câu nói đầy cố chấp của người ta, còn trong lòng thì cười trộm đối phương chật vật giấu đầu hở đuôi. "Trên người độc sót lại hẳn là đã hết sạch đi!", hắn nói sang chuyện khác.
Lăng Vũ Dương không tức giận liếc mắt nhìn lướt qua hắn, "Không tin công lực của ta sao?". Hắn lại chậm rãi rót cho mình một ly trà, bất quá lúc này từ từ sửa thành vì miệng đang uống trà, đồng thời trong lúc vô tình vừa rồi biểu lộ cảm xúc chân thật đã lại bị hắn che giấu ở dưới vẻ mềm mỏng.
Hắn biết rõ phen cố gắng này không thể gạt được ánh mắt ấy của bạn tốt, nhưng là một đại nam nhân dễ dàng lộ ra một mặt tính tình mềm lòng, cũng thật làm cho Lăng Vũ Dương cảm thấy hết sức không được tự nhiên.
"Đâu có, ngươi nghĩ nhiều quá đó", Phong Dục Vũ vung tay lên, chuyển sang vấn đề chính, "Lúc trước vì lo giải độc cho Mộc Hi Nhi, ngươi chưa đem sự tình giải thích rõ ràng. Ví dụ như, nàng ấy trúng độc như thế nào".
"Còn không phải tai họa là vì cái miếng hồng tinh thạch đã được chứng thật kia. Lúc trước ta biết trên người nàng có viên đá hồng kia, nhưng là ta cũng không biết nó quý giá như vậy, hơn nữa ta tin tưởng bản thân Hi Nhi cũng không biết......"
Lăng Vũ Dương đem ngày ấy trên đường ở trong thành Tuyên Châu phát sinh chuyện, nói ra không giấu một cái gì.
"Nói như thế, gã nam tử trung niên kia thật đúng là biết hàng phục người ta đây!", nghe Lăng Vũ Dương kể rõ xong, Phong Dục Vũ nhướng mày trêu chọc nói, "Mà vị Mộc Hi Nhi kia của ngươi cũng thật là vận thế không tốt, nếu không sao cuộc đời lại đụng phải một cái thuộc hàng sát tinh".
"Kia còn cần ngươi nói sao?", Lăng Vũ Dương liếc xéo Phong Dục Vũ một cái, ''Nhưng, nếu như khối hồng tinh thạch kia quan trọng như vậy, như vậy người kia hẳn là sẽ không hết hy vọng mới đúng". Mộc Hi Nhi giải độc, hắn lo lắng đầu óc cũng rõ ràng rất nhiều, rõ ràng khả năng này cũng tính nổi lên trong lòng.
Sau đó hắn không khỏi có chút hối hận, lúc ấy hắn nên đem tên nam tử trung niên kia lập tức đánh chết ngay mới phải.
"Dù sao Mộc Hi Nh