The Soda Pop
Cô Ấy…là Của Tôi!

Cô Ấy…là Của Tôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325295

Bình chọn: 7.5.00/10/529 lượt.

hà mới của anh nên mới chạy đi mua, thành ra bây giờ mới tới.

-Anh đã nói em bỏ cái tật nói nhiều đi mà, người a hỏi gì thì trả lời cái đó thôi.

-Em biết rồi!

Cả 4 bước vào nhà, chẳng có gì để chơi cả, chỉ nghe thấy tiếng bụng của 4 rên rỉ.

Nhi nảy ra ý kiến:

-tôi nấu mì cho mọi người ăn nhé!

-Cậu nấu á? – Minh & Tài đồng thanh.

-Chứ ai, chẳng lẽ mấy cậu nghĩ tới mì mà tôi cũng không biết nấu hả?

-Nhưng…có nă được không? – Tài lí nhí.

-Nói gì đó, ngồi im.

Rồi Nhi lon ton chạy vào nhà bếp.

2 tên còn lại ngồi chờ cạnh 1 con nhỏ cứ huyên thuyên miết khiến tụi hắn buồn ngủ.

Nhưng giấc mộng chưa tới ngay lập tức phải bật dậy vì 1 tiếng loảng xoảng động trời.

-Làm bể cái gì rồi hả? – Tài quát từ trên phòng khách xuống cái nơi phát ra tiếng động đấy.

-chưa bể, chỉ xém thôi! – giọng Nhi oang oang trả lời vọng lên.

30′ sau…

Trên bàn hiện giờ là 4 dĩa mì thơm ngon.

-ăn đi, tôi bảo đảm mì này có 1 chứ không có 2 trên đời. – Nhi phủi phủi tay.

-Có độc không? – tên Minh to gan dám hỏi Nhi điều đó.

-Có đấy nên đừng ăn.

Cái bụng vẫn biểu tình nhưng cái miệng vẫn cứng nhắc:

-Tôi có nói ăn bao giờ đâu.

Trong khi Tài & Khanh cầm đũa lên thì Minh lại đẩy dĩa mì ra xa.

-Không ăn thật hả? – Nhi nhìn hắn dò xét.

Hắn không nói gì quay mặt sang chõ khác.

Tài & Khanh cho miếng đầu tiên vào miệng, nuốt cái ực xuống, đồng thanh:

-Sao lại có mùi cà phê trong này?

-thì tôi bỏ cà phê vào mà. – Nhi ung dung đáp.

-Mì xào sao lại bỏ cà phê?

-Thì tôi đã nói là có 1 không 2 mà…nhưng mà yên tâm đi, món này tôi ăn ở nhà hoài chứ gì.

-Rồi có bị gì không?

-Thì ăn xong tôi thốt lên 3 từ…

-Ngon quá à? Hả chị? – KHanh chen vào.

Nhi không nói gì cười cười.

2 người đấy lại tiếp tục ăn, Minh thì không.

tới khi Khanh lấy 1 đũa mì lên trên trước mặt Minh:

-A đi, em đút cho anh ăn.

-Không!

-đi đi mà.

Minh ngậm ngùi há miệng ra, nhìn khanh đút cho Minh ăn thật tình tứ, lúc đấy, Nhi chợt thấy lòng mình nhói lên mà không hiểu vì sao, nó cúi xuống ăn tiếp phần mì của mình.

-Dở quá! – Minh phán.

Nhi không nói gì, vẫn cắm cúi ăn.

Tất cả đã no căng bụng bởi món mì quái lạ của Nhi, trừ Minh.

-Dở thật, nhưng đói quá nên mới phải ăn.

Nhi từ từ ngẩng khuôn mặt lên nhìn Tài – người vừa phát ngôn ra câu đấy, nó cười gian như cáo già:

-Thế à?

-anh Minh ăn đi, bụng anh nãy giờ kêu hoài. – Khanh đẩy phần mì về phía Minh.

-Không! – hắn cương quyết.

-Ăn đi! – năn nỉ.

-Không!

-Không ăn hả? Chắc chưa? – Khanh thay đổi sắc mặt, giọng hầm hè.

Nhìn thấy cô gái trước mặt mình sắp “nổi cơn” Minh cười cười:

-Haha…ăn thì ăn làm gì ghê thế?

-Thế có phải tốt không! – Khanh trở lại với khuôn mặt hồn nhiên mà nhìn xa tưởng cô tiên nhưng lại gần thì là con điên.

Sau khi Minh gắp 1 đũa mì lên định cho vào miệng, mặt tài chợt nhăn nhó:

-Đau… đau bụng quá!

Khanh cũng ôm bụng:

-Em…cũng thế!

Minh buông ngay đôi đũa xuống:

-Đúng là mì này có vấn đề, vậy mà cậu nói ăn xong sẽ thốt lên 3 từ “ngon quá à” hả?

-3 từ đấy Khanh nói chứ đâu phải tôi. – Nhi cười đắc ý – 3 từ mà tôi nói ở đây là 3 chữ mà 2 người họ mới nói đấy!

Trong cơn đau, Tài vẫn gượng hỏi:

-Vậy sao cậu không bị gì?

Nhi vẫn cười nhăn răng:

-Đương nhiên rồi, vì mì tôi đâu có bỏ cà phê đâu, bị 1 lần tởn tới già rồi cưng à?

Hết chịu nổi, Khanh và Tài chạy 1 mạch vào nhà vệ sinh, cũng may nhà Tài có 2 toa-lét, 1 cái trong phòng ngủ và 1 cái trong phòng khách.

Nhi cười nức nẻ, cười như chưa bao giờ được cười, nói chính xác là cười như 1 con điên.

[tg nói xí: cái món mì xào + tương ớt + cà phê này tg đã thử trước khi đưa vào truyện, kết quả là bị tào tháo rượt nguyên 1 bủi sáng, níu pn nào mún giống như tg và 2 nhân vật trong truyện thì xin mời'>

Tiếng Khanh vọng ra:

-anh Minh ơi…hự….đi mua thuốc cho em đi…em chịu không nổi nữa rồi.

-nhanh đi, cho tao nữa. – Tài.

-Tao không biết tiệm thuốc ở đâu, ở trong đó àm hưởng thụ đi. – Minh thờ ơ đáp.

-Chị Nhi, đi mua giùm đi.

Sau 1 hồi cười hả hê thấy mình cũng có lỗi nên Nhi chịu đi mua nhưng chưa ra khỏi nhà thì:

-Không được! – tiếng Tài cất ra – lỡ may cậu đi cậu lại mua thuốc đau bụng cho chúng tôi đau thêm thì sao?

Nhi phì cười:

-Sao cậu biết tôi đang nghĩ tới điều đó thế?

Khanh & Tài đồng thanh với chất giọng vàng anh:

-Anh/tên Minh đi theo nhanh, muốn cho em/tao chết à?

Ngậm ngùi bước đi sau Nhi tới tiệm thuốc đầu hẻm, Nhi chỉ tay vào cửa hàng:

-Vào mua rồi tự đi về nhé! Không mấy người kia lại nói tôi á.m sát.

Rồi Nhi quay lưng đi để lại 1 chàng ngơ ngác nhưng sau 1s suy nghĩ chàng ta nhất định theo Nhi về, sau 2s suy nghĩ chàng ta quyết định quay lại tiệm thuốc vì nếu về mà kông có thuốc coi chừng con mắm ruốc kai nó vặt lông thì chết.

Nhi ung dung bước về nhà, nhưng chưa kịp đi lên bậc thang đầu tiên thì 1 bàn tay thô lỗ nào đó kéo giật nó về đằng sau cùng với 1 giọng nói gấp gáp:

-Giúp tôi đi!

-Hả? – Nhi trợn tròn mắt ngạc nhiên – Giúp…giúp cái gì?

Anh chàng lạ mặt quay mặt về phìa sau lưng, Nhi nhìn theo, ở phía đấy là 1 cô gái lạ hoắc nữa đang chạy tới chỗ 2 người.

Chàng trai nọ chợt ôm chầm lấy