XtGem Forum catalog
Cô Ấy…là Của Tôi!

Cô Ấy…là Của Tôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325645

Bình chọn: 8.5.00/10/564 lượt.

nữa. – nó nói cứ y như đang dỗ con nít lên 6, kèm heo 1 nụ cười.

-Nói dối! – khẽ phát ra 2 từ đấy, có lẽ hắn còn lại chút hi vọng.

-Thật đấy.

-Vậy tại sao….

-2 người đang làm gì ở đó đấy? – chưa kịp để cho Minh quăng ra những chữ từ trong cuống họng, 1 giọng nói từ phía bên kia cắt đứt luôn từng mạch chữ khiến câu nói chưa hoàn chỉnh đã phải dừng lại.

Nhi quay phắt người sang chủ nhân của cái giọng nói hơi bị vô duyên đấy:

-Phong? – đồng thời nó rút luôn cái tay đang yên vị trên mặt Minh 1 cách nhẹ nhàng.

-Vợ định ngoại tình đấy à? – Phong kéo tay nó về phía hắn, ôm quàng qua cổ nó, nói như giận dỗi.

Nó như nổi hết cả da gà da vịt khi bị hắn gọi là “vợ”, chắc lại nhiễm của thằng Quân với con Linh rồi đây.

Nó hất tay hắn ra:

-Ai là vợ của câu chứ?

Giờ nó mới nhận thấy là sau lưng Phong còn có cả Tài, nhưng Tài lại không nhìn nó lấy 1 cái mà cứ thế mở khóa đi thẳng vào nhà, cũng không nói gì với 2 tên kia. Hắn…đang giận ai chăng?

Nhi rời mắt khỏi Tài với sự khó hiểu rồi quắc qua Phong:

-Tới đây làm gì?

-Sợ vợ đi về 1 mình bị biến thái bắt cóc nên chồng đi theo đó mà.

-Vợ vợ chồng chồng gì ở đây hả?

-Vợ nói vậy là chồng giận đấy nhá – rồi hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi nó, điên hơn là trước mặt Minh – lần này tha cho đó.

Đứng hình…là tình trạng của nó lúc này.

Phong cười thầm, đánh mắt qua Minh – con người nãy giờ đang im lặng, nắm chặt 2 tay kìm nén cơn giận dữ:

-Cậu…đừng có mà lén phén với Nhi của tôi đấy nhá!

“Nhi của tôi” 3 từ khiến tim Minh đau như cắt.

“Nhi của tôi” 3 từ khiến Nhi tỉnh táo và kéo Phong qua 1 bên cách xa Minh 4m rưỡi.

-Tên kia, cậu chỉ nói mình giả bộ quen nhau trong bữa tiệc thôi mà, bây giờ coi như mình kết thúc rồi còn gì.

-Ai nói thế? – Phong điềm nhiên hỏi lại.

-Cậu chứ ai? – nó gắt.

-Tôi sao? – hắn tự chỉ tay vào mình – sao tôi không biết nhỉ?

-Gì chứ? – nó nghiến răng.

-Tôi đâu nói thế đâu. – lại cái bản mặt ngây thơ mớ tội đấy khiến nó tức điên người.

-Cậu…cậu….

Phong mặc kệ cho núi lửa sắp phun trào khẽ nhìn qua Minh nhưng không thấy hắn ở chỗ cũ, chỉ thấy ở phía cuối dãy hành lang có 1 dáng người đang bước xuống từng nấc thang đầu tiên.

Phong quay qua định nói hắn về luôn nhưng

Bụp

-Dám trả treo với bà hả? Mi chết chắc rồi con. – vâng, bụp chính là cái tiếng khi nắm đấm của nó tiếp xúc với cái mũi cao cao của hắn.

Và tiếp sau đó là những tiếng động vui tai…

Bốp…Binh…Hự…Á….

-Nhi! Con đang làm cái gì đấy?

Nó đang ngồi trên bụng hắn và ra sức tấn công vào khuôn mặt hắn ( hành hạ trẻ em dưới 20 tuổi nà bà con ơi), đang định cho hắn thêm 1 phát nữa thì chợt khựng lại, bên thái dương đổ vào giọt mồ hôi, nuốt nước miếng cái ực, cố rặn ra 1 nụ cười mếu mó quay qua người có cái giọng vừa rồi, nó đứng dậy miệng cười tươi hơn cả hoa héo:

-Ủa…ngoại ra đây có gì hông? – vừa nói nó vừa lấy chân đá vào tên nạn nhân còn nằm dưới đất, hắn đứng dậy 1 cách đau đớn, cúi gập người xuống:

-Con chào bà ạ!

-Ai đấy? – giọng ngoại nghiêm khắc khiến nó giật thót mình.

-Bạn trai của Nhi ạ. – 1 lần nữa Phong lại cướp mất lời nó.

-Gì…gì…? – nó hốt hoảng nhưng chưa kịp thành chữ vì bị ngoại chen ngang.

-Bạn trai?

-Dạ! – hắn vẫn hớn hở.

Ngoại nhìn từ đầu tới chân Nhi, khác xa hoàn toàn với mọi ngày, tóc xỏa dài, lại còn mặc váy, trang điểm, thiếu điều không mang giày. Nhưng chỉ cần nhiêu đó thôi cũng khiến ngoại ngạc nhiên và lòng bà chợt thắt lại vì hình ảnh nó lúc này quá giống với người con đã mất của mình.

-Bạn trai mà sao lại đánh tới tấp thế? Có nói đỡ cho nó không đấy? – ngoại vẫn nghi ngờ.

-Giỡn mà ngoại.

-Liệu hồn đấy, tao mà còn thấy mày như vậy nữa là coi chừng đó.

-Con biết rồi.

Khi dáng người ngoại đã khuất hẳn sau cánh cửa, nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Phong quay sang nó:

-Nhìn sơ thôi tôi cũng biết ngoại cậu cấm cậu cái gì…

-Hả?

-Thứ nhất…không được đánh nhau.

“Rõ ràng quá còn gì?”

Hắn cầm lấy mớ tóc của nó và tiếp:

-Thứ 2…không được cắt tóc…và thứ 3 – hắn vén mái tóc nó ra đằng sau phía tai trái – …là không được đeo khuyên tai. Đúng chứ?

-Sai rồi! – dù đã bị nói trúng tim đen nhưng nó vẫn ra công mà phủ nhận.

-Sai?

-Cậu đừng tưởng cái gì mình cũng biết như thế, tránh ra. – nó đẩy hắn ra 1 cách thô lỗ rồi đi vào nhà, chợt thấy thiếu thiếu cái gì đó, nó ló đầu ra.

Ế…tên Minh đâu rồi????

Nó không thấy Minh mà chỉ thấy tên Phong đứng vẫy tay chào nó:

-Tôi nghĩ là tôi đúng đấy! – rồi hắn nháy mắt với nó coi như là 1 lời chúc ngủ ngon và đi về.

-Tên này chắc hâm nặng lắm nè…mà sao hắn biết nhỉ?

Nó đứng yên nhìn theo hắn, 1 lúc sau, nó quay đầu đi vào nhà “Tên Minh này chắc hiểu lầm nặng lắm rồi đây, mai phải đi giải thích mới được.”

Cùng lúc đó…

Hoa và Hải đang trên đường đi về bằng taxi.

-Anh buồn nhiều lắm à? – Hoa cất tiếng sau 1 hồi im lặng.

-1 chút. – anh trả lời.

-1 chút là sao?

-Anh cứ tưởng Nhi sẽ quen Minh…không ngờ lại là Phong.

-Sao…lại là Minh?

-Không có gì, tới nhà em rồi kìa, vào đi!

Chiếc xe dừng lại ngay căn nhà của Hoa, nó bước xuống nhưng cũng ráng nói với anh khi cánh cửa đang dần đóng lại:

-Bây giờ chúng ta sẽ