The Soda Pop
Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321955

Bình chọn: 10.00/10/195 lượt.

.

Cầm ống nghe lên, Mạc Tiểu Mễ nhẹ nhàng nói: “Alô, Mạc Tiểu Mễ nghe.”

“Tiểu Mễ a, tối nay con bận không?” Là giọng nói của mẹ Mạc.

“Ai nha, mẹ, con không phải đã nói với mẹ trong thời gian làm việc không nên

gọi cho con sao?” Mạc Tiểu Mễ càng thêm hạ thấp giọng, lén lén lút lút xoay

lưng, lấy tay che điện thoại nói.

“Tan việc làm sao tìm được con.” mẹ Mạc vẫn như cũ dùng thanh âm bình thường

thong thả ung dung nói, “Lại nói mẹ tìm con là có việc a, tối hôm nay đến nhà

hàng Khải Duyệt.”

“Lại xem mắt?”

“Con nhất định phải tới đó, mẹ đã cùng người ta hẹn rồi, nếu không ba mẹ sẽ

thật mất mặt. Cứ quyết định như vậy đi, làm việc cho tốt, tối gặp.”

Bất kể Mạc Tiểu Mễ giận đến mắt to trừng mắt nhỏ, mẹ Mạc thông minh cúp điện

thoại.

Haizz, vẫn là mẹ thích tìm phiền toái cho cô!

Mạc Tiểu Mễ khổ sở kêu một tiềng, nhưng Trần Tư Quân lại mặt lạnh nhìn cô, cô

cũng chỉ có thể nhanh lật mở văn kiện, làm bộ như bề bộn công việc rất vất vả

lao động cần cù.



Bảy giờ rưỡi tối, nhà

hàng Khải Duyệt.

Bởi vì trong lòng rất ghét mẹ an bài mấy chuyện này, Mạc Tiểu Mễ tới mà không

thay quần áo.

Ở trong phòng làm việc ngó đông ngó tây, đợi mọi người đều về hết cô mới tan

việc, trên đường lại nói tài xế tắc xi chậy chậm một chút, cho nên khi tới tiệm

cơm thì cô đã trễ nửa giờ rồi.

“Mau tới Tiểu Mễ, Trương tiên sinh đã đợi rất lâu.” Thấy Mạc Tiểu Mễ chậm chạp

đi tới, mẹ Mạc vội vàng lên kéo tay cô tới ngồi bên cạnh.

Ánh đèn ấm áp chíu xuống quang cảnh không tầm thường, khăn trải bàn mới tinh

đồng bộ với rèm cửa rất thanh nhã, làm cho nhà hàng Khải Duyệt vừa thoải mái

tao nhã lại tôn lên cảnh sắc.

Mạc Tiểu Mễ đối với sở thích tiêu tiền vào những chỗ cao cấp như thế này của mẹ

mình không đồng ý chút nào, mỗi lần cùng người lạ gặp mặt đều lựa chọn mấy nhà

hàng xa xỉ, thật sự quá phung phí.

“Trương tiên sinh, đây là con gái tôi Mạc Tiểu Mễ.” mẹ Mạc hướng người đàn ông

ngồi nghiêm chỉnh trước mặt giới thiệu.”Tiểu Mễ, Trương tiên sinh là Kiểm soát

trưởng có tiếng đó, chỉ có ba mươi tuổi, đã là Kiểm Soát trưởng rồi, phải nói

là một nhân tài a.”

Nhân tài? Ngay cả phép tắc căn bản cũng không hiểu ngu ngốc.

Mạc Tiểu Mễ bĩu môi.

Chàng Kiểm Soát trưởng tiếng tăm dùng ánh mặt nhìn nghi phạm quan sát Mạc Tiểu

Mễ, cuối cùng mới đứng lên, vươn tay, vẫn là một khuôn mặt nghiêm túc như Bao

Thanh Thiên, “Trương Anh Kiệt. Mạc tiểu thư, rất vui được gặp mặt.”

Mạc Tiểu Mễ bất đắc dĩ bắt tay cùng anh.

Mẹ Mạc vội vàng nói, “Ngồi xuống,ngồi xuống, các con cứ từ từ nói chuyện, ta ra

ngoài một chút.”

“Mẹ.” Mạc Tiểu Mễ kéo bà, “Mẹ ngồi đây đi, con gặp người lạ huyết áp sẽ lên

cao, không chừng sẽ té xỉu tại chỗ đó.”

Trương Anh Kiệt sắc mặt trầm xuống, miệng càng thêm mím chặt.

Mẹ Mạc bất đắc dĩ ngồi xuống, “Trương tiên sinh, con cũng đừng trách, con bé có

chút ngại ngùng, không quen gặp đàn ông lạ.”

“Không sao, gặp nhiều sẽ thành quen thôi.” Trương Anh Kiệt cứng rắn trả lời.

“A ha ha... Trương tiên sinh thật là một người đàn ông biết quan tâm.”

Mạc Tiểu Mễ trợn mắt một cái, cảm thấy hai người bọn họ xem mắt thì tốt hơn.

Mẹ Mạc cùng Trương Anh Kiệt nói toàn mấy đề tài pháp luật, Trương Anh Kiệt quả

không hổ là là”Nhân tài hiếm có”, nói đến nghiệp vụ kiểm soát chẳng những áp

dụng rất nhiều khoa học kỹ thuật vào, còn có các biện pháp tâm lý, thậm chí

ngay cả mấy khái niệm hiệu suất quản lý đối với doanh nghiệp cũng áp dụng vào.

Nhìn anh ta cứ nghĩ là khiêm tốn, nhưng thực chất là loại mèo khen mèo dài

đuôi, Mạc Tiểu Mễ thấy chướng mắt vô cùng.

Cô ghét nhất loại đàn ông thích khoe khoan về công việc của bản thân như vậy,

càng nói nhiều thì càng không làm được việc gì, thường là loại người giả dối

hoặc gian thương, so sánh hai người, đêm qua Giản Nhẫn ngay cả bị chế nhạo cũng

không bị ảnh hưởng thì lại đáng yêu hơn rất nhiều.

Giản Nhẫn... Ách, sao lại nghĩ đến anh?

Trương Anh Kiệt cũng muốn cùng Mạc Tiểu Mễ một cô gái xinh đẹp động lòng người

trò chuyện mấy câu, nhưng hơi khó chịu vì cô luôn lạnh lùng không để ý tới anh.

Phần có chút xấu hổ.

Mạc Tiểu Mễ như ngồi trên đống lửa, như có cứu tinh điện thoại trong túi reo

lên.

“Alo? Ai vậy?”

“Em đi đâu vậy? Anh đã làm cơm tối chờ em!” Giọng nói phách lối của Giản Nhẫn

truyền đến.

“Á?” Mạc Tiểu Mễ kinh ngạc, “Anh đang ở đâu làm cơm tối?”

“Đương nhiên là nhà em!”

“Hả! Làm sao anh vào được?” Mạc Tiểu Mễ bỗng nhiên đứng lên, “Làm sao anh có

thể tùy tiện xông vào nhà người khác?”

“Không phải em đưa cho anh chìa khóa dự bị sao?”

“Tôi đưa anh lúc nào hả?”

“Em uống say, dĩ nhiên không nhớ rõ.” Giản Nhẫn nói với giọng điệu giống như

không biết làm sao với cô, “Cơm sắp nguội hết rồi, về nhà ngay”

“Về nhà ngay!”

Cái gì giọng điệu giống như ông nội trợ đang ghen!

Mạc Tiểu Mễ hừ một tiếng, vừa nhìn thấy sắc mặt cổ quái của mẹ cùng Trương Anh

Kiệt, nhỏ giọng nói với Giản Nhẫn: “Hiện tại tôi không về được.”

“Vẫn còn ở lại làm thêm giờ? Anh đem ông chủ em giết!”

“Không phải, tôi ở Nhà hàng Khải Duyệt, à... xem mắt.”

Bên kia đột nhiên trở nên yên lặng