
i chỉ đi nửa giờ đã đến. Tìm được phòng cấp cứu, liền nhìn thấy mẹ Vu Diễm Hoa đang
đứng ở đó, thấy Lộ Phi Nhi đến liền bổ nhào tới.
“Sao rồi?” Lộ Phi Nhi còn đang thở.
“Đang truyền nước, bác sĩ nói bây giờ không thể nói gì được. Rất nguy hiểm.”
“Làm sao phát hiện? Trước đó không có một chút triệu chứng nào sao?” Lộ Phi
Nhi rớt nước mắt xuống, cô biết bản thân mình lúc này phải bình tĩnh,
nhưng mà cô vẫn không thể kiểm soát được bản thân.
“Lúc ăn
cơm tối vẫn còn rất tốt, đột nhiên nói mệt nên muốn đi ngủ. Một lát sau, mẹ gọi ông ấy dậy tắm rửa rồi hãy ngủ tiếp, nhưng gọi thế nào cũng
không tỉnh.” Vu Diễm Hoa vốn dĩ là người rất khôn khéo, nhưng mà bây
giờ, bà coi con gái là người tâm phúc, bà không biết hiện tại bản thân
bà nên làm cái gì nữa rồi.
“Mẹ đừng kích động, bây giờ không
phải là lúc để khóc.” Lộ Phi Nhi trấn an mẹ, đỡ bà ngồi xuống, sau đó đi đến bên cạnh bố mình, nhìn ông đeo dưỡng khí(ô-xi), hô hấp mỏng manh
như vậy, Lộ Phi Nhi chưa từng nghĩ tới, sẽ gặp bố mình dưới tình trạng
như thế này, lúc nào ông cũng gọi cô là “Con cả! Con cả!”, trên mặt còn
mang theo nụ cười, ông sẽ không ngủ khi con gái mình trở về.
Lau khô nước mắt, Lộ Phi Nhi biết mình nên kiên cường, Vu Diễm Hoa đi tới.
“Phi Nhi, Thanh Lưu đâu? Cậu ấy không về sao?” Vu Diễm Hoa hi vọng vào thời
khắc quan trọng này, nửa con trai của mình có thể xuất hiện.
“Bây giờ anh ấy rất bận rộn, con cũng không liên lạc được. Mẹ, chúng ta phải chuyển viện, không thể cứ ở trong này chờ mãi như vậy được.” Lộ Phi Nhi nói xong, liền đi tìm bác sĩ, cô hiểu rõ trình độ chữa bệnh ở trong
huyện, giờ phút này mà chậm trễ là không được. Nhất định phải tìm bác sĩ tốt nhất cho bố.
Trên xe cứu thương, ngoại trừ bệnh nhân Lộ
Tuấn Sinh còn có Vu Diễm Hoa, Lộ Phi Nhi lái xe đi theo phía sau. Bọn họ đến bệnh viện lớn, ở đây Lộ Phi Nhi đã liên hệ với Bạch Mai và Phương
Mẫn, nhờ bọn họ thu xếp giúp cô xong rồi.
Chờ Lý Thanh Lưu
biết bố vợ mình bị bệnh đã là chuyện ba ngày sau, anh vội vàng đến bệnh
viện, thấy Lộ Phi Nhi đang ngồi trên ghế dài ngoài hành lang chờ anh.
“Anh tới rồi?” Lộ Phi Nhi có vẻ hơi ngốc, hai hàng nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.
“Anh đã tới trễ, đừng lo lắng, có anh ở đây!” Lý Thanh Lưu vô cùng áy náy.
Anh có thể tưởng tượng đến lúc này trong lòng Lộ Phi Nhi bất lực biết
bao nhiêu, ba ngày nay, cô rất hi vọng anh ở bên cạnh mình!
Bệnh tình của Lộ Tuấn Sinh tốt hơn một chút, Lộ Phi Nhi và Vu Diễm Hoa thay
phiên nhau chăm sóc ông, nhưng ông vẫn lqd chưa tỉnh lại. Lộ Phi Nhi
chưa bao giờ biết bản thân cô lại thích khóc như vậy, thấy Lý Thanh Lưu
đến, lại càng khóc lợi hại hơn. Khóc không hề cố kỵ, lúc này cô không
cần giả bộ kiên cường trước mặt mẹ nữa rồi.
Buổi sáng ngày thứ tư, rốt cuộc Lộ Tuấn Sinh cũng tỉnh lại, ông nhìn thấy Lộ Phi Nhi, liền muốn giãy dụa kéo tay cô,
“Bố, bố....” Lộ Phi Nhi biết bản thân mình không nên khóc, nhưng mà nước mắt vẫn cứ không ngừng lại được.
“Phi.... Nhi....” Có lẽ bởi vì bệnh, nên Lộ Tuấn Sinh nói chuyện không được rõ
ràng lắm, nhưng Lộ Phi Nhi vẫn biết, đó là gọi cô.
Vu Diễm Hoa đến, hai vợ chồng lại khóc một hồi, nhưng cũng may Lộ Tuấn Sinh đã tỉnh lại.
Lý Thanh Lưu đã trở về, anh để cho Vu Diễm Hoa và vợ mình về nhà nghỉ
ngơi, anh ở lại chăm sóc, hai người bọn họ đã lâu không được nghỉ ngơi
rồi. Đêm qua, cả ba người cũng đều không về. Lần này Lộ Tuấn Sinh tỉnh,
hai mẹ con cô cũng yên tâm phần nào. Hiện giờ Lộ Tuấn Sinh không thể ăn
bằng đường miệng, chỉ có thể dựa vào việc truyền chất dinh dưỡng bằng
ống qua mũi đi vào dạ dày. Thỉnh thoảng còn phải dùng bông gòn thấm
nước, để bờ môi của ông không bị khô. Nên phải có người bên cạnh chăm
sóc.
Nhưng mà vừa mới yên tâm được một chút, lúc nửa đêm mười hai giờ khuya, đột nhiên Lý Thanh Lưu gọi điện thoại đến, bảo hai người nhanh chóng vào bệnh viện. Trong điện thoại cũng không nói gì thêm, Lý
Thanh Lưu chỉ dặn dò bà xã, không nên để cho mẹ vợ lo lắng. Lộ Phi Nhi
vừa nghe xong, liền biết không phải là tin tức tốt, vội vàng gọi mẹ dậy. Vu Diễm Hoa là ai chứ, cho dù không hỏi, bà cũng biết nhất định tình
trạng hiện giờ của chồng mình không được tốt lắm, e rằng, đến lúc hấp
hối.
“Sao lại thế này?” Lộ Phi Nhi chạy nhanh về phía chồng mình.
“Bị sốc do mất máu!”
“Cái gì?” Lộ Phi Nhi có chút không hiểu.
“Đây là di chứng sau khi thông ống, xuất huyết đường tiêu hóa, bây giờ đang
cấp cứu. Chúng ta chờ thôi!” Vẻ mặt Lý Thanh Lưu rất nghiêm trọng, vừa
rồi anh mới nói chuyện với bác sĩ, tình trạng hiện giờ rất nguy hiểm.
Vu Diễm Hoa cũng không nói gì, chỉ là ngồi xuống một bên, giờ phút này, bà ngược không thể đổ lệ. Nhưng mà bà như thế này, lại khiến Lộ Phi Nhi
càng lo lắng hơn.
Một lát sau, bác sĩ đi ra, đưa cho Lý Thanh Lưu một tờ giấy, bảo anh đi đến kho máu để lấy máu. Có lẽ là bởi vì Lý
Thanh Lưu trở về bên cạnh mình, nên Lộ Phi Nhi cũng có chỗ dựa vào, cô
bồi mẹ, chỉ hi vọng bà đừng quá lo lắng, ngược lại khiến bản thân mình
ngã bệnh. Chỉ có điều Vu Diễm Hoa vẫn rất kiên cường, từ lúc bắt đầu
không bi