
một phòng thảo luận vụ án.
“Nạn nhân tên là Quách Vi, mười bảy tuổi, vừa mới tốt nghiệp phổ thông không bao lâu, mẹ của cô ấy nói lần cuối cùng nhìn thấy cô ấy là vào lúc năm giờ chiều ngày hôm qua, lúc ấy trời đã tối đen, bảo là muốn đến một cửa hàng nhỏ mua vài thứ, đến tối cũng không thấy về, bố mẹ cô ấy cho rằng cô đến nhà ông bà nội ngủ lại nên cũng không để ý. Hôm nay mời bọn họ đến nhìn thì phát hiện quần áo của nạn nhân bước đầu xác nhận nạn nhân chính là con gái của bọn họ.”
Đồn trưởng Chu nói kết quả điều tra bước đầu, sau đó là đến pháp y trên huyện.
“Bộ phận đầu nạn nhân bị hủy, hẳn là do người ta trùm lên đầu sau đó đốt cháy, dễ dàng nhận thấy vật dẫn cháy chính là xăng. Thời gian tử vong bước đầu được xác định là trong khoảng từ mười tám giờ đến hai mươi ba giờ đêm qua.”
Sở cảnh sát trên huyện cử Phó Đội Trưởng Hố Tuấn Sinh dẫn theo bốn người đến đây, ngoại trừ một pháp y và một nhân viên kiểm nghiệm, còn có hai cảnh sát trong đội cảnh sát hình sự. Cả căn phòng đều là khói, ánh mặt trời bên ngoài chiếu xuyên qua hai tầng cửa sổ, hình ảnh như thế cũng chỉ có ở chỗ này mới có.
“Cốc cốc.”
“Mời vào.” Đồn trưởng Chu lên tiếng.
“Bố, sao bố lại đến đây?” Lộ Phi Nhi vội vàng đứng lên, bởi vì cô phát hiện người bước vào là ba của cô, nhưng người đi theo phía sau lại càng làm cô giật mình hơn. Là Lý Thanh Lưu.
“Phi Nhi, bạn của con đến tìm con, cậu ấy nói có chuyện gấp.” Lục Tuấn Sinh lo lắng nhìn con gái của mình, rất sợ làm lỡ công việc của cô, bởi vì nhìn qua Lý Thanh Lưu hình như cậu ấy là cấp trên của con gái.
“Anh...” Lộ Phi Nhi lại nhìn anh lần nữa, thật là giật mình không nhỏ nha! Sao anh ấy lại đến đây, chẳng anh ấy cứ như vậy mà đến thôi hả? Hay là bởi vì... điện thoại?
Lý Thanh Lưu nghiêm túc nhìn cô, vẻ mặt của anh bây giờ thật sự rất ít gặp, trong mắt của Lộ Phi Nhi, từ trước đến nay Lý Thanh Lưu vẫn luôn mang theo nụ cười, có đôi khi nụ cười ấy lại rất khó suy đoán.
“Ôi chao, đội trưởng, thật sự là anh!” Hồ Tuấn Sinh xông đến, kéo tay Lý Thanh Lưu lại.
“Không ngờ ở chỗ này lại gặp được anh.”
“Sao anh lại đến đây? Nào, nào mau vào đây, đúng lúc bọn em có một vụ án giết người, mời anh cùng cố vấn một chút.”
“Không cần, đúng lúc tôi đến gặp Phi Nhi, mọi người cứ làm việc đi, tôi sẽ chờ một chút.” Lý Thanh Lưu gặp lại đồng đội cũ của mình cũng rất vui vẻ, nhưng mà anh sẽ không can thiệp vào vụ án này.
Hai người lại trò chuyện thêm mấy câu, cuộc họp mới có thể tiếp tục, Lộ Phi Nhi cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu chú tâm vào vụ án. Hồ Tuấn Sinh cũng bắt đầu phân công nhiệm vụ cho mọi người, sau khi không có manh mối gì, Hồ Tuấn Sinh phát hiện Lộ Phi Nhi cứ liên tục nhíu mày.
“Lộ Phi Nhi, cô có gì muốn nói sao?”
“Vâng, là thế này, tôi phát hiện nạn nhân là người của thôn khác mới tới, hay nói cách khác, cô ấy đến nhà ông nội gần đây, hẳn là chuyện mới đây, còn nữa, đầu nạn nhân bị bịt kín lại, từ góc độ tâm lí học tội phạm mà nói thì có thể nạn nhân và hung thủ quen biết nhau.”
“Cô này... Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì vậy?” Một người trong đội cảnh sát hình sự trên huyện ngồi không yên, vậy mà cũng được xem là manh mối sao? Tất cả mọi người đều không rõ nguyên do, Lộ Phi Nhi cũng rất gấp, nhưng mà trong lúc này vẫn chưa sắp xếp được gì cả.
“Ý của cô ấy là, một cô gái còn nhỏ như vậy, người có thể quen biết với cô ấy hẳn là không có bao nhiêu người.” Lý Thanh Lưu giải thích.
“Ừ, hẳn là như vậy. Vẫn là đội trưởng sáng suốt!” Hồ Tuấn Sinh nhanh chóng phân công công việc cho mọi người, cuộc họp kết thúc.
Lộ Phi Nhi ra khỏi phòng làm việc, nhưng cô lại không dám rời đi, bởi vì Lý Thanh Lưu vẫn còn đang nói chuyện với người ta trong đó, dù cô có muốn chạy cũng chạy không thoát được đâu.
Bố đã đi về, Lộ Phi Nhi đứng ngoài hành lang, tim gan run sợ mà chờ, chờ Hố Tuấn Sinh tiễn Lý Thanh Lưu ra ngoài, anh liền nắm lấy bả vai Lộ Phi Nhi, đầu cũng không quay lại chỉ dùng một cánh tay vẫy vẫy, xem như tạm biệt đồng đội cũ.
“Anh mau buông ra.” Lộ Phi Nhi sợ hãi.
“Em kích động cái gì? Không phải em vẫn chưa kết hôn sao? Sợ ai à?” Vốn dĩ là Lý Thanh Lưu đến để tính sổ, vừa lúc người này lại đụng đến cái đề tài này.
Lộ Phi Nhi trợn trừng hai mắt! Nhìn quanh bốn phía hình như không có ai, lúc này mới kéo tay Lý Thanh Lưu xuống, nói: “Nơi này của bọn em, nếu như không phải đã xác định sẽ kết hôn, thì nhất định sẽ không dắt bạn gái hay bạn trai ra về nhà hoặc giới thiệu cho bố mẹ biết nhau, anh hiểu lqd chưa? Nếu sau này kết hôn không phải người đó, như thế người lớn trong nhà sẽ bị mọi người cười nhạo, anh hiểu chưa? Hơn nữa điều quan trọng nhất là, ở đây bất kể là bạn bè hay mới kết hôn, hay là vợ chồng già, không ai dám biểu hiện thân mật trước mặt người khác, anh biết không hả? Nếu bị người khác nhìn thấy thì mẹ em, cũng là cô giáo Vu Diễm Hoa, sẽ bị người ta nói dạy dỗ con gái không nghiêm. Em đây nhất định sẽ chết.” Lộ Phi Nhi cố gắng nhanh chóng, nhỏ giọng giải thích với Lý Thanh Lưu một hồi.
“Được, được, anh hiểu rồi. Đi thôi!” Lý Thanh Lưu nở nụ cười, sau đó bước đi trước. Ra kh