Snack's 1967
Cố Chấp Cuồng

Cố Chấp Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322412

Bình chọn: 7.5.00/10/241 lượt.

ày, trong mắt rõ ràng khôngDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn có biểu hiện gì nhưng vẫn làm cho người khác nhìn ra cơn tức. Lục Tắc

Linh nhìn anh bất giác khẩn trương tay nắm chặt thành nắm đấm, không nói một lời chờ kết quả của anh. Thịnh Nghiệp Sâm cầm chiếc thìa ném đi,

anh không nhìn thấy, cho nên chiếc thìa ném vào bên trong đĩa đồ ăn,

canh rau bắn tung tóe, bắn trên mu bàn tay Lục Tắc Linh, phía sau lưng

Lục Tắc Linh cứng người, vẫn không nhúc nhích, thở cũng không dám thở.

"Cô muốn làm bỏng chết ta phải không? Như thế nào, xem chính mình là phu

nhân? Một chút việc nhỏ cũng không muốn làm rồi hả? Hay là nói, hiện tại ta mù, cô không vừa mắt ta, cố ý đối phó ta?"

"Em....." Giọng

nói Lục Tắc Linh có chút mất tiếng, chính mình cũng không thể mở miệng

ra giải thích, Thịnh Nghiệp Sâm đã không còn kiên nhân liền cắt ngang.

"Được rồi, nghe thấy tiếng cô đã làm cho tôi cảm thấy buồn nôn."

Anh lạnh lùng châm chọc tuy nghiên đối với Lục Tắc Linh đã thành thói quen, nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy chật vật. Cô nhẹ nhàng đứng lên, đem tô cháo trước mặt Thịnh Nghiệp Sâm bê lên, cẩn thận từng liDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn từng tí nói: "Em đi cho anh vui."

"Không cần, chính cô ăn cho hết!" Thịnh Nghiệp Sâm vóng vo, " Đi lấy quần áo của tôi ra đây."

Lục Tắc Linh nhìn anh một chút, muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì, lau sạch sẽ mu bàn tay trở về phòng lấy quần áo đưa cho anh, sau

khi hầu hạ anh thay quần áo xong, lái xe cũng đã lên lầu. Thịnh Nghiệp

Sâm đi theo lái xe, cũng không quay đầu lại rời đi, Lục Tắc Linh cũng

không bỏ qua vẻ mặt chán ghét của anh trước khi bỏ đi.

Trong

phòng yên tĩnh trở lại, phải nói là tĩnh mịch, trong phòng dường như

trống trải tiếng hít thở của cô còn nghe thấy tiếng hồi âm, giống như

cười chế nhạo sự thảm thương của cô. Hốc mắt bất giác ẩm ướt, cô ngẩng

đầu lên, kiên cường ép chính mình.

Bình thản mà bướng bỉnh cầm

bát cháo của Thịnh Nghiệp Sâm chưa ăn hết một hơi ăn hết bát cháo, Lục

Tắc Linh không cảm nhận được sức nóng, mà chỉ cảm thấy nguội lạnh đến

trong lòng, cô khó khăn nuốt xuống, tự nói thầm trong lòng, chỉ có thể

khổ sở như vậy, ăn xog cháo liền đem những cảm xúc tiêu cực gạt bỏ.

Tính đến thái độ lạnh nhạt của anh, Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôncô không nên quá tuyệt vọng, ít nhất mỗi ngày anh đều về nhà, mặc dù lời

nói của anh không xuôi tai, ít nhất vẫn cùng anh nói chuyện vài câu, cho dù động tác của anh cực kỳ thô bạo, ít nhất cô vẫn có thể cảm giác

được, anh đối với thân thề cô vẫn là có yêu cầu đòi hỏi.

Như vậy, như vậy đủ rồi không phải sao? Mỗi người đều có lòng tham được cái gì

sẽ lại muốn thứ khác, Lục Tắc Linh tự nói với chính mình như thế.

Lục Tắc Linh mang theo túi mua hàng đến chợ Station Road mua nguyên liệu

tươi mới về nầu ăn. Cô đối với nấu ăn luôn luôn tìm tòi học hỏi, khẩu vị Thịnh Nghiệp Sâm rất tráo trở, sau khi vô số lần châm chọc cùng quẳng

đũa thìa, cuối cùng Lục Tắc Linh dần dần mò mẫn được yêu thích của anh

và cố gắng phục vụ, họ sống trong căn hộ gần siêu thị, các loại thức

phẩm không nhiều, cho nên mỗi ngày cô đều ngồi năm trạm xe buýt để đến

chợ chọn lựa.

Bởi vì mỗi ngày đều đến đây, nên mọi người cũng đã

quá quen thuộc với cô. Ba năm nay, có lẽ chợ là nơi duy nhất làm cho cô

cảm thấy tự do và là nơi không khiến cô cảm thấy áp lực, mọi người đều

rất hòa thuận và yêu quý cô.

Chị bán rau thấy cô đền đây, nhiệt

tình cho cô một món rau và một vái củ cà rốt sau đó thẳng thắn nói rằng: "Mua một chút thịt cừu nấu, ăn món này vào mùa này là tốt nhất." Nói

xong cưới mập mờ: "Chồng em khẳng định sẽ rất thích."

Chị nói

trắng trợn như thế khiến cho mặt Lục Tắc Linh đỏ lên, nghĩ muốn giải

thích mà lại hèn mòn sinh ra một tia cảm giác ngọt ngào.

"Chồng", chì là một câu nói đã làm cho người ta cảm thấy được hạnh phúc, cô không muốn phá bỏ đi biểu hiện giả dối này, dù Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônsao ở chỗ này cũng không ai biết Thịnh Nghiệp Sâm, cho dù cô một lần phóng túng đi.

Mua đồ ăn xong, nhóm tiểu thương quá nhiệt tình, tặng cho cô quá nhiều thứ, Lục Tắc Linh xách vài bước liền muốn dừng lại nghỉ một chút, mãi cho

đến khu nhà ở, một chị phúc hậu thấy cô vất vả, xách giúp cô một chút đồ vào thang máy, không đợi Lục Tắc Linh nói chị đã thay cô ấn giùm cô,

Lục Tắc Linh có chút ngạc nhiên, chị mới lập tức giải thích nói: "Thực

ra chúng ta là hàng xóm, chỉ là hai người toàn ở trong nhà, rất ít chạm

mặt."

Lục Tắc Linh chớp chớp mặt, thiện ý cười với chị.

"Mua nhiều đồ ăn như vậy sao?" Chị cười tủm tỉm nói: "Nhìn không ra a, em có thể nấu ăn, chị còn nghĩ em là thế hệ trẻ cũng sẽ không muốn tự mình

nấu đấy."

"Tự mình nấu vẫn yên tâm hơn nhiều." Lục Tắc Linh trả

lời rất ngắn gọn, cùng với đôi mắt cười, sẽ không khiến ngưới khác cảm

thấy lạnh nhạt.

"Chồng me thật là hạnh phúc." Chị dừng lại hỏi:

"Người lúc nào cũng mặc Tay phục là chồng sao, nhiều lần chị chạm mặt

anh ấy, cho là... con mắt anh ấy hình như không thuận tiện.....?"

Lục Tắc Linh không nói, chị ấy có chút lúng túng, lập tức giải thích nói:

"Chị không có ý gì khác, c